"Thật chứ? Con của con vẫn còn à?" Hòa Miêu kích động ôm bụng, bởi vì chỉ mới một tháng, nên cái bụng của cô ta rất bằng phẳng, căn bản không thấy bụng.
Cô ta chỉ nhớ mình đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lại nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, thấy rất nhiều bác sĩ và y tá đang bao quanh cô, hai chân bị tách rộng ra, cảm thấy rõ phía dưới thân mình mát lạnh, không mảnh vải che thân.
Lúc đó cô ta ý thức được tình cảnh của mình, nên mới điên cuồng vùng vẫy lên.
Nhưng các vị bác sĩ đó vẫn không nương tay, vùng vẫy đến không còn sức lực, cô cảm giác trên người đã bị tiêm chích, sau đó cô ta hoàn toàn không ý thức được nữa.
"Miêu Miêu, Lập nhi đã ly hôn với Liêu Vi rồi, nhiệm vụ quan trong bây giờ của con là nên dưỡng sức khỏe cho thật tốt, chờ sức khỏe tốt tí, khí sắc đỡ lên rồi, Lập nhi sẽ cùng con kết hôn, con yên tâm, sự việc này chúng ta nhất định sẽ chiêu cáo cả nước Trung Hoa, để con được đường đường quang quang gả vào nhà của Âu Dương gia chúng ta!" Tào Lệ Phi nhìn cô ta, nét mặt nở nụ cười giả vờ trông rất hiền hòa.
"Cám ơn mẹ, con nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi." Hòa Miêu ngay tức khắc đổi xưng hô, cô cũng đã thấy Tào Lệ Phi mừng rỡ cười lên.
Chả phải cô ta cũng rất dễ dàng gả vào Âu Dương gia sao? Đứa con mới là con cờ quan trọng trước miệng cô.
"Ừm Ừm, rất ngoan, con chỉ việc dưỡng thai, những việc khác mẹ sẽ xử lý tốt." Tào Lệ Phi nói xong hai mẹ con ngồi nói chuyện phiếm với nhau một chút, sau đó mới rời đi.
Khi đi ra ngoài, bà ta nhìn thấy trước cửa phòng có hai người bảo vệ đứng canh chừng, "không có sự cho phép của ta, không được để thiếu gia bước vào dù chỉ một bước!"
"Dạ!" hai người đồng thời đáp trả, âm thanh vang dội.
Tào Lệ Phi mới hài lòng rời đi, bà ta không thể mất cháu mình được.
Bùi gia đã sụp đổ, Bùi Chính Đông thì chết rồi, thiên kim tiểu thư như cô ta có thể làm được gì?
Chẳng lẽ muốn khiến Bùi gia đông sơn không thể trổi dậy lên nổi?
Thằng đàn ông Cảnh Thần Hạo đó thật có mắt như mù, người phụ nữ đã có con với người khác lại giành giựt để làm gì, bà ta lạnh lùng cười, ánh mắt nhanh chóng lóe lên một tia hung tợn.
Kỳ thực không chỉ Tào Lệ Phi nghĩ như vậy, hầu như tất cả người ở A thành đều suy nghĩ như thế.
Trước khi sự việc được lộ ra, Cảnh Thần Hạo đang ôm một đứa bé cưng hai dòng máu, tuy rằng tướng mạo trông rất dễ thương, nhưng khi nhìn là biết không phải của Cảnh Thần Hạo.
Bùi Nhiễm Nhiễm vì sự việc trước kia của Bùi gia vốn dĩ thanh danh không được tốt, bây giờ vì có con với người đàn ông nước ngoài, khi trở về lại thành người phụ nữ của Cảnh Thần Hạo, càng khiến nhiều con gái quyền quý trong A thành oán trách hơn, náo nức muốn chất vấn Cảnh Thần Hạo, rốt cuộc bọn họ có chỗ nào không sánh bằng người phụ nữ đã sinh con cho người khác cơ chứ!
Ngồi trên chiếc ghế sofa ở nhà, và ăn trái cây, trong lúc đang xem những tin tức như vậy, cô ta bỗng nhiên có chút kích động rất muốn úp hình Dương Dương lên đó.
Nhưng cô ta đã kiềm chế lại, chỉ là những tin giải trí thôi mà!
Huống hồ cô cũng không muốn Dương Dương Noãn Noãn bị lộ liễu quá.
Nhưng tất cả sự việc này đều bắt nguồn từ người đàn ông đó, tại sao là là một tên có dòng máu lai chứ? Cô ta không biết chuyện này, có thể cả cái A thành này cũng không mấy người biết được.
Không thể nào ngoại trừ Cảnh gia ra, thì những người khác đều biết hết sao?
Nhìn bộ dạng của Thích Thịnh Thiên, như có vẻ cũng không biết sự việc này!
"Mámi......" Noãn Noãn như thể thần bí chạy đến trước mặt cô, trợn cặp mắt to xanh biếc nhìn cô ta, "lần trước mẹ hỏi con chọn quà gì để tặng sinh nhật ba? Rốt cuộc mẹ đã suy nghĩ ra chưa?"
Khóe miệng Bùi Nhiễm Nhiễm không kìm lòng được bễu môi, đặt ipad trên tay xuống, liếc nhìn bên phía xa Cảnh Thần Hạo đang đọc sách, "Noãn Noãn, mámi chả phải kêu con suy nghĩ rồi sao? Sao con lại hỏi ngược lại mámi?"
Cô ta không biết nên tặng gì nên mới hỏi hai đứa nhỏ.
Noãn Noãn nghiên đầu suy nghĩ, cặp mắt lớn nghi ngờ nhìn cô ta, "mámi, quà của tụi con có cần tách ra tặng không? Lần đầu tiên ăn sinh nhật với daddy á!"
Bùi Nhiễm Nhiễm trong lòng thầm khóc thút thít, nhìn cặp mắt lớn long lanh của tiểu cô nương nhà mình, ôm chằm hôn một cái, "không cần, Noãn Noãn tặng được rồi, mámi ăn ké con."
Cô ta đóng gói cái thân của mình tặng cho anh ta, có lẽ anh sẽ vui hơn nhiều?
Hehe, thật là một cách giản tiện không thể giản tiện hơn nữa.
"Mámi, mẹ không có tí gì gọi là quan tâm cả, daddy rất tội nghiệp." Noãn Noãn bây giờ đã bị daddy nhà mình hoàn toàn bắt được tẩy, yêu thương daddy mãnh liệt.
"Noãn Noãn, phàm việc gì cũng có hai mặt của nó, ví dụ lúc mámi sinh nhật, ba con tặng món quà xém tí hại chết mámi rồi nè, người như ba con không xứng đáng nhận được quà sinh nhật!" bây giờ cô ta vẫn nhớ đồ trang điểm không thấm nước đó.
Kiệt tác của Cảnh Thần Hạo á!
"Vợ ơi, anh vẫn ở đây này" Cảnh Thần Hạo di chuyển sách qua một bên tay, tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô ta.
"Anh lần sau đừng ở đây nữa!" Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh ta, cuối tuần cô ta sẽ vào phòng Noãn Noãn trốn anh ta.
Anh ta cầm lấy một cuốn sách đi qua, trực tiếp bá chiếm lấy bàn học của Noãn Noãn, khiến cô ta sợ đến núp vào ghế sofa.
"Daddy, dưới lầu có điện thoại gọi đến." Dương Dương bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, giọng nói vẫn như cũ rất bình tĩnh.
Cảnh Thần Hạo thông thả ung dung đứng dậy, ánh mắt vẫn không quên nhìn vào mặt cô ta một lần, "ngoan nhé......"
Bùi Nhiễm Nhiễm cũng trợn mắt nhìn ngược lại, ngoan cái đầu anh! Đi nghe điện thoại anh kìa!
Sau khi Cảnh Thần Hạo đi rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm liền bế Noãn Noãn dậy, "Noãn Noãn, mau nói, con đã chuẩn bị quà gì cho daddy thế, đem ra chia sẻ với mẹ nào!"
Dương Dương đi vào nghe thấy cô ta nói, vẻ mặt tĩnh lặng nhợt nhạt mỉm cười, "mámi, có ai giống mẹ vậy không?"
"Thì đó! Không ai giống mẹ vậy, đừng nghĩ rằng lấy cắp bản quyền sáng kiến của mẹ nhé!" Noãn Noãn ngẩn đầu nhìn chằm vào cô, một biểu tình mà cô bé đã nhìn thấu.
"Hai đứa sói mắt trắng này!" Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không đành lòng thả cơ thể êm ái của cô bé ra, ôm lấy cô bé nhìn Dương Dương, "Dương Dương, đối với daddy mà nói, chỉ cần con cười nhẹ nhàng với ba thì đã là món quà tốt nhất rồi."
"Con mới không thèm tặng quà cho ba, vốn dĩ con không biết khi nào là ngày sinh nhật của ba" Dương Dương trả lời một cách nghiêm chỉnh.
"Ngày 15 tháng giêng" Bùi Nhiễm Nhiễm mỉm cười trả lời.
"Biết rồi cũng không có quà, daddy là người lớn, thích gì thì tự đi mua" Dương Dương âm thầm tự nhớ ngày sinh nhật.
Còn mười ngày nữa.
"Dù sao thì con cũng đã tính sẵn rồi, hai người tiếp tục hao tổn tâm trí đi!" nụ cười ngọt ngào của Noãn Noãn như có chút đắc ý.
Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn cô bé, ôm lấy cánh tay cô bé gãi nhột, "lấy ra chia sẻ, chia sẻ"
"Mámi thật trẻ con" Dương Dương nhìn thấy động tác qua lại của họ, không nhịn được nói một câu.
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy lời nói của con trai mình, thả Noãn Noãn xuống, cô ta vẫn cái hình tượng người mámi cao to tốt bụng.
"Các con chơi đi, mẹ đi xuống xem tí" cô ta từ ghế sofa đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Bùi Nhiễm Nhiễm xuống lầu, thì nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đã ăn mặc tươm tất, dường như săp đi ra ngoài.
Tốc độ bước chân của cô gia tăng xông tới, "sao vậy?"
Cảnh Thần Hạo ngay tức khắc hạ dừng bước đợi cô đến gần, đưa tay ôm lấy cô ta vào lòng, giọng điệu bình tĩnh như không có gì, "nhà xưởng xảy ra chuyện, chết đi một công nhân"
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhớ ra cuộc đối thoại của cô và Cảnh Thần Hạo trước đó, cô ta nói rằng, "Âu Dương Lập sẽ có thể sài ám chiêu."
"Chỉ sợ anh ta không sài thôi." Cảnh Thần Hạo lạnh lùng trả lời