Anh chậm rãi đứng dậy, Đường Tư Điềm ngậm đũa nhìn theo anh, “ Anh Hạo, những bức ảnh trên mạng......”
Là thật sao?
Đương nhiên cô biết nó là thật, cái cô muốn hỏi là quan hệ giữa họ như thế nào, lẽ nào câu trả lời của anh vốn là cho câu hỏi này?
Bùi Dĩ Hàn dựa vào cái gì chứ!
Cô nhìn những món ăn được bày biện tinh tế trước mặt nhưng chẳng muốn ăn uống gì.
Trong lòng thì càng hận Bùi Dĩ Hàn hơn.
Phòng sách trên lầu.
Tô Nhược Nhã nhìn đứa con trai đối mặt với mình mà mặt cũng lạnh tanh, những câu hỏi trong lòng khó mà giấu được nữa.
Bà lo lắng ngẩng đầu nhìn anh, “ Hạo nhi, con và cô thư ký kia ?”
Cảnh Thần Hạo đặt bàn tay lên chiếc bàn vỏ nâu gỗ, “ Không phải mẹ muốn có cháu sao? Bây giờ không những có cháu trai mà có cả cháu gái nữa còn gì, mẹ phải vui mới phải chứ .”
“ Mẹ cần là con của con mà !” Không phải là của người khác.
Cảnh Thần Hạo mặt vô cảm, “ Chúng chính là con của con .”
Anh đang nói sự thật, nhưng còn Tô Nhược Nhã hiểu như thế nào thì anh không chịu trách nhiệm.
Anh không nói dối, không sợ bị lộ.
Tô Nhược Nhã bất lực đỡ lấy trán. Bà biết con trai mình rất biết bao bọc cho cái yếu, chuyện gì anh đã quyết định, 10 phần thì 9 phần không thay đổi được.
Nếu nó đã thích cô thư ký đó, thì chắc chắn sẽ coi con của cô ta như con mình rồi.
Haizz......
Đành vậy! Ít nhất có người phụ nữ ở bên nó. Sau này còn đẻ được nữa, chúng nó cũng còn trẻ, đẻ thêm hai đứa nữa cũng không phải là không được.
“ Vậy hai đứa ?” Bà thật sự không biết phải ăn nói thế nào với chồng về đứa con trai của ông lại thích một bà mẹ hai con đây.
Cảnh Thần Hạo thu tay lại, dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện rõ sự lo lắng của Tô Nhược Nhã, “ Chúng con đều ổn, mẹ không cần lo lắng quá đâu, cũng muộn rồi, con về đây .”
“ Ờ......Ừ, được rồi, còn về Đường Tư Điềm, con cũng đừng giận nó, nó cũng chỉ là do thích con quá mà thôi !” Tô Nhược Nhã đi theo sau anh ra ngoài, thực ra bà khá thích Đường Tư Điềm, rất ngoan ngoãn.
Nhưng chuyện tình cảm, bà không miễn cưỡng được.
Giờ không giống như ngày xưa, bắt chúng lấy nhau trước rồi vun đắp tình cảm sau, như vậy chắc chắn Cảnh Thần Hạo sẽ hận bà lắm.
Sau khi Cảnh Thần Hạo xuống lầu, Đường Tư Điềm ra vẻ đoan trang bước đến, “ Anh Hạo, xe của em hỏng rồi, em có thể ngồi nhờ xe anh về không ?”
Anh không dừng bước chân, nói vọng cho quản gia, “ Quản gia, cho người đưa cô Đường đây về .”
“ Vâng, thiếu gia .”
Đường Tư Điềm đứng đó bặm môi, lại cũng không dám mặt dày đi theo anh, thấy Tô Nhược Nhã xuống lầu, cô nhanh chóng tiến đến, “ Bác gái, anh Hạo và thư ký Bùi nghiêm túc chứ ạ ?”
Bà gật gật đầu, xem ra không thể thật hơn nữa.
Bà nắm lấy cổ tay Đường Tư Điềm, dịu dàng nói, “ Tư Điềm à! Con cũng biết nó trước giờ không chịu nghe theo bác đâu, bây giờ lớn rồi càng không nói được nó, con là đứa con gái ngoan hiền, là do Hạo nhi nhà bác không có cái phúc ấy .”
Cô cười gượng, chắc chắn anh Hạo đã bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi, nếu là người phụ nữ nào khác thì không nói nhưng thua cho một người phụ nữ như vậy, cô không cam tâm.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ đến câu nói của Liêu Vi, cô cười nhìn người bên cạnh mình, “ Bác gái, anh Hạo có nói chuyện gì về thư ký Bùi không ?”
“ Chỉ nói tình cảm hai đứa khá tốt, không nói gì thêm .” Tô Nhược Nhã cũng không biết cô hỏi như vậy để làm gì, bà trả lời không phòng vệ.
Khi từ nhà ra, đã là 8 giờ tối, anh lái xe với tốc độ khá nhanh, trong lòng muốn chạy nhanh về đến bên Bùi Nhiễm Nhiễm trước khi cô đi ngủ.
Không thì anh có thể tưởng tượng sau khi về đến, một mình anh phải ngủ trong căn phòng trống không kia, đó không phải mục đích anh chuyển qua sống ở đó.
Nuôi dưỡng tình cảm không phải như vậy.
Khung cảnh phía ngoài không ngừng lùi về sau, đột nhiên điện thoại réo vang, anh đeo tai nghe bluetooth lên mới bắt máy, “ Nói .”
“ Hạo ca, thằng Mẫn Lệ nó bị tai nạn rồi !” Thích Thịnh Thiên giọng vội vã, nghe được ra anh ta cũng đang trên đường đi, “ Đúng là không để người khác yên !”
Cảnh Thần Hạo híp mắt lại, chân đạp ga, chiếc xe lao vun vút trên đường, “ Địa chỉ .”
Khi anh vừa phóng đến bệnh viện thì thấy Thích Thịnh Thiên vừa xuống xe, hai người bắt ý nhau khá nhanh rồi cùng bước vào.
Cảnh Thần Hạo nhìn đèn đỏ phòng phẫu thuật còn sáng, “ Chuyện như thế nào ?”
“ Vẫn đang phẫu thuật, vào được nửa tiếng rồi .” Đường Sóc cũng không biết tình hình cụ thể ra sao, anh ấy cũng biết tên nên đến.
Khi đến nơi thì Mẫn Lệ đã nằm trong phòng phẫu thuật rồi.
Cảnh Thần Hạo liếc nhìn Đường Sóc rồi chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Nhìn anh là nhớ đến chuyện Noãn Noãn đưa giấy khen cho anh xem, mặc dù trên đó có hai cái tên là Bùi Dĩ Hàn và Đường Sóc, không phải Bùi Nhiễm Nhiễm và Đường Sóc.
Nhưng anh vẫn thấy trong tâm khảm khó chịu, càng không vui cái nữa là không ngờ Đường Sóc còn giấu anh.
Thích Thịnh Thiên nhận thấy tình hình, anh đưa mắt liếc nhìn hai người, “ Hai người đừng làm cái vẻ suy tư trung trùng như vậy, từ nhỏ nó đã phúc lớn mạng dai, không sao cả đâu .”
Thích Thịnh Thiên không biết Cảnh Thần Hạo như vậy vì lý do gì, nhưng Đường Sóc thì anh có thể đoán được vài phần.
Anh bước đến bên Cảnh Thần Hạo, qua kính cửa sổ, ngoài kia đèn đương chi chít, xa xa những chiếc đèn cao ốc nhấp nháy liên tục, một thành phố phồn hoa.
Rõ ràng hai người đều có chuyện muốn nói, nhưng chẳng ai chịu mở miệng nói trước.
Thích Thịnh Thiên nhìn vào phòng phẫu thuật, lại nhìn hai người đứng song song nhau kia, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai người này có phải lo đến mức như vậy không?
Y học giờ này phát trển lắm, anh không tin Mẫn Lệ sẽ gặp chuyện chẳng lành.
“ Hai người đang lo bò trắng răng đấy .” Thích Thịnh Thiên tiến đến vỗ mạnh vai hai người, “ Tớ nghe nói người còn lại còn thảm hơn Mẫn Lệ !”
Cảnh Thần Hạo quay đầu, anh nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, ánh mắt lạnh lùng.
Thích Thịnh Thiên lập tức rút tay lại, thấy hai người đàn ông đang quay lại nhìn anh kia, anh giải thích, “ Mẫn Lệ không phải đâm lề đường đâu, là đâm nhau, người còn lại cũng đang cấp cứu .”
Cảnh Thần Hạo cảm giác sẽ có rất nhiều báo giới đến, anh nhìn thời gian, “ Mẫn Lệ có tình hình gì lập tức thông báo, tớ đi trước, bên truyền thông nhờ các cậu giải quyết, cố gắng xoa dịu phía đối diện xuống .”
Anh nói rồi rời đi, Thích Thịnh Thiên nhìn theo bóng hình anh rời đi, “ Hạo ca dạo gần đây nổi thật! Đi trước cũng phải .”
Đường Sóc đương nhiên hiểu câu nói này của Thích Thịnh Thiên, nên anh mở miệng dò hỏi, “ Đúng là nổi, thư ký của cậu ấy......”
Anh còn chưa nói xong, Thích Thịnh Thiên đã tiếp lời, “ Cậu cũng thấy rồi đúng không? Thực ra cũng không vấn đề gì, chỉ có cái có hai con rồi, Hạo ca không thấy phiền hà thì cũng chẳng sao cả, nhưng tiêu chuẩn chọn vợ của anh ấy khác với trước nhiều quá, nghe nói Bùi Nhiễm Nhiễm đẹp lắm .”
Đường Sóc cười hiền, “ Chắc là đẹp .”
Thích Thịnh Thiên không ngờ không biết Bùi Dĩ Hàn chính là Bùi Nhiễm Nhiễm sao? Cảnh Thần Hạo vẫn chưa nói?
“ Không cần biết, thoát FA là được rồi, đợi cho Mẫn Lệ khỏi rồi, bắt Hạo ca đãi mọi người một bữa. Tớ đi giải quyết cánh báo chí phía dưới, chắc họ cũng sắp đến rồi .” Thích Thịnh Thiên nói rồi đi xuống.
Ba mẹ của Mẫn Lệ đã ra nước ngoài du lịch rồi, nên Đường Sóc không rời đi mà đứng chờ trước phòng phẫu thuật.
Chắc chắn Cảnh Thần Hạo đã gặp được Dương Dương, như vậy có nghĩa tình cảm đầu đời của anh đã kết thúc như vậy sao?
Anh tự cười mỉa mai, tin tức tối qua xem lại mấy lần, hình như anh ta nói vẫn đang theo đuổi.