Vậy mà đã thật sự xảy ra quan hệ với anh ta.
Cô ta nghĩ trong đầu thôi, thế mà cái não vừa mới động tí đã hoán vị hành động rồi, điều quan trọng là hậu quả của cái hành động này, tình yêu trong sáng của Mẫn *Tiểu Thụ (*Tiểu Thụ là tên gọi dành cho vai bị động Bottom trong giới Gay) mà lại chịu trách nhiệm với cô ta!
Tuy rằng làm theo kế hoạch mà đến đây, nhưng trong tim cô lại cảm thấy băn khoăn, tại sao thế?
"Em tắm xong chưa?"
Giọng nói của Mẫn Lệ bỗng nhiên phát ra.
Anh ta vẫn có chút không mấy quen, tuy rằng hai người đã thật sự xảy ra quan hệ thân mật nhất rồi!
Cố Linh vẫn rất vô tư, cầm khăn tắm lau mình, nhìn thấy anh ta nghiên mặt sang chỗ khác, cô cười nhẹ nhàng, "quả nhiên là Mẫn Tiểu Thụ, bộ dạng anh bây giờ giống như đã bị em ép lên giường vậy."
Thực ra là anh ta đã ngủ với cô!
Mẫn Lệ cảm thấy biểu hiện của mình như không đúng đắn!
Anh ta thoáng đãng trợn to mắt ra, cúi đầu nhìn cô ta, phát hiện thấy cô đã quấn khăn tắm lên người, quấn thật tươm tất rồi!
"Anh từ từ tắm đi nhé, Mẫn Tiểu Thụ." Cô ta đi ra ngoài.
Mẫn Lệ đã sớm tắm xong rồi, lau khô người, cùng ra ngoài với cô.
Nhân viên phục vụ khách sạn vừa mới lên phòng thay chăn ga trải giường mới, bày sẵn thức ăn sáng, Cố Linh đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng.
Cô ấy vẫn còn quấn khăn tắm trên người, nhưng sao nhìn bộ mặt nghiên góc cạnh cảm thấy cô ấy thật sự rất đẹp.
Anh ta chầm chậm đi qua, ngồi trước mặt cô, nhìn cô ta ăn ngon lành, bỗng nhiên cảm thấy thèm thuồng.
Cố Linh thấy anh ta bắt đầu ăn sáng, nhưng mà anh ta cũng quấn khăn tắm như vậy có lợi gì cho anh nhỉ?
Bên trong không mặc gì cả, vẫn ngồi tư thế đó, thật sự rất lợi hại á!
"Em ăn xong rồi, ngủ tiếp, đừng làm phiền em nhé!" cô ta đặt ly sữa tươi xuống, đến ngay cái giường sạch sẽ.
Cô ta quả thật rất mệt!
Toàn thân đau nhức, lúc nãy vừa được ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy thoải mái nhiều rồi.
Mơ mơ hồ hồ cảm thấy sắp buồn ngủ, thì bên cạnh bỗng nhiên bị lún xuống, cô dường như cảm thấy có người gần mình.
Trong lúc cô vừa muốn động đậy thì đã rơi vào lòng của anh.
Cô ta nhăn nhó, "Mẫn Tiểu Thụ! Chỉ cho phép anh ôm ngủ thôi, không được hành động gì khác nhé!"
"Em vẫn chưa ngủ thiếp đi à?" Mẫn Lệ có chút ngạc nhiên, bộ dạng lúc nãy giống như đã hoàn toàn ngủ rồi vậy.
"Anh đang ở đây, làm sao em có thể ngủ được? anh đừng đến phiền em, phòng của anh đã bị em chiếm dụng rồi, anh đi tìm phòng khác nghỉ ngơi đi, em cần yên tĩnh một mình!" cô ta nhắm mắt lại, nói liên hồi.
Sử dụng xong rồi định vứt bỏ à?
"Đúng vậy! là em nói, đều là em nói đấy, em nói rồi đâu phải không chịu trách nhiêm, chả phải em vẫn ở đây sao? Chả phải em đã nằm yên cho anh ngủ rồi sao? Anh ăn rồi chưa no sao, vẫn muốn ngủ lần thứ hai à?" bỗng nhiên cô ta mở to mắt, cười quyến rũ nhìn anh ta.
"Đêm qua không chỉ có lần hai, em có chắc đây là lần hai chứ?" anh ta nhìn chăm chú vào mặt nhỏ của cô, thật sự đã ngủ với người phụ nữ này rồi sao!
Anh ta chắc bị khùng điên rồi!
"Ừm, đã có lần thứ hai, thì sẽ không có những lần khác đâu, nhưng mà nhìn biểu hiện không chê vào đâu được của anh, có thế chúng ta đã không còn nợ nhau nữa rồi." cô ta lần nữa nhắm mắt lại, "em buồn ngủ rồi, tối qua bị anh dày vò đau cả người, có gì muốn nói thì đợi em tỉnh dậy nói vậy."
"Được."
Nhìn thấy cô ta nhắm mắt, không bao lâu sao bèn nghe thấy tiếng ngáy, bỗng nhiên anh cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngủ là cách hay nhất để lấy lại sức, cô ta ngủ một giấc thật dài và sâu, liên tục trở người, mới chịu thức dậy.
Cô ta thức dậy rồi, nhưng không hoàn toàn mở mắt ra, bởi vì cô cảm thấy có người bên cạnh mình.
Thế mà Mẫn Lệ vẫn chưa bỏ đi, anh ta đang giở trò gì thế nhỉ?
Chả lẽ cô vẫn chưa ngủ bao lâu à?
Cô ta không tin!
Chầm chậm mở mắt ra, trời bên ngoài đã sáng trưng, cô cảm thấy thời gian không còn sớm nữa rồi.
"Mẫn Tiểu Thụ!"
Mẫn Lệ cảm thấy hận đến tận xương tủy với cái tên gọi này, nên cô vừa mới gọi là anh ta đã thức dậy, hoàn toàn tỉnh táo.
"Cố Linh, em thừa biết anh không phải Tiểu Thụ, mà là *Công (Tổng Công là tên gọi dành cho vai chủ động Top trong giới Gay), em nên thay đổi tên gọi có được không?" anh ta không thích thú chút nào với cái tên Mẫn Tiểu Thụ.
"Nhưng mà em cảm thấy Mẫn Tổng Công nghe không hay bằng Mẫn Tiểu Thụ á!" cô ta cười nói.
Cô ta cảm thấy mình như bị khùng điên vậy, sao lại thảo luận vấn đề xưng hô với anh ta chứ, họ đâu phải thân thuộc lắm đâu, vả lại sau này tốt nhất đừng có liên quan gì hết.
"Em có thể trực tiếp gọi tên anh, hay là A Lệ, đừng có mà Tổng Công, hay Tiểu Thụ gì nữa, tốt nhất là không phải Tiểu Thụ!" anh ta nghiêm túc nói.
"Cái miệng mọc trên người em, em muốn gọi gì thì gọi." cô ta mỉm cười ngồi dậy, "anh nghĩ anh có thể chọn lựa quyền lợi sao?"
Mẫn Lệ nhìn cô ta đứng dậy bước xuống giường, đặc biệt là để ý đến vết tích trên người cô ta, tự nhiên cảm thấy không tồi.
Cố Linh bước xuống giường vẫn còn quấn khăn trên người, đứng cạnh giường nhìn anh ta, "xin hỏi, quần áo của em không mặc được nữa, quần áo anh đã chuẩn bị sẵn cho em đâu rồi?"
"Em đổi cách xưng hô với anh đi, anh lập tức cho người đem quần áo đến đây."anh ta dựa vào thành giường, ánh mắt thản nhiên nhìn cô ta.
Lại dám uy hiếp cô à?
Nếu cô ta không thay đổi có thật sự không có đồ thay không?
Anh ta nghĩ rằng cô sợ chăng?
Cô ta quay người mở tủ quần áo của anh ta ra, từ bên trong lấy cái áo sơ mi của anh khoác lên người, không ngờ rằng mình cũng có ngày hôm nay, lưu lạc đến nổi phải đi lấy áo của người khác mặc.
"Mẫn Tiểu Thụ, chuyện tối qua thật không tệ, chúng ta đều đã tỉnh táo rồi! anh đừng đến tìm em nữa!" cô ta lấy cái túi sách của mình, đi ra ngoài, "nhưng mà......cái áo sơ mi này em sẽ không trả anh đâu."
Sau khi sử dụng cô ta sẽ ném vào sọt rác!
"Em mặc như vậy đi ra ngoài sao?" Mẫn Lệ nghỉ rằng cô chỉ giỡn chơi, không ngờ rằng cô ta lại dám mặc như thế ra ngoài.
Anh ta nhanh chóng chạy theo, nhưng vẫn chậm một bước, Cố Linh đã mở cửa đi ra ngoài rồi!
Cố Linh mặt không cảm xúc mà đi, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cau mày nhăn nhó không vui.
Khắc tiếp theo, cả người cô ta bị anh ta nhấc bổng lên, rất nhanh chóng trở lại phòng, lại bị ném lên chiếc giường to lớn.
Cô ta bình tĩnh nhìn anh, thần nhãn đó như muốn nói anh ta nên cho cô một lời giải thích hợp lý.
"Em không nên mặc như thế ra ngoài!" Mẫn Lệ quay người, gọi điện thoại cho phục vụ, cho nhân viên đem quần áo đến.
Cố Linh nhìn hành động của anh ta, bèn nằm yên ắng trên chiếc giường lớn, "nể tình anh đã săn sóc chu đáo em như vậy nên em bỏ qua chuyện hồ đồ khi nãy của anh!"
Mẫn Lệ thản nhiên lườm mắt nhìn cô, quay người phía tủ áo mặc đồ.
Cố Linh buồn tẻ trở mình trên giường, ánh mắt vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên đầu tủ giường, đã hai giờ trưa rồi.
"Tùy tiện cho họ đem cơm trưa đến đi! Đói rồi!" cô ta uể oải nói.
"Nói rồi." anh ta cũng thấy đói, nên không thể không biết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn