Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70802.



An Quân Huyễn nhìn họ rời đi, sắc mặt bình tĩnh như trước, bảo bảo không thấy sao?





Chuyện mà Cố Linh làm chính là chuyện này?





Bùi Nhã Phán ngồi bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn cầu thang, “chị họ hiện giờ nhất định rất khó chịu, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”





“Tôi cũng không rõ.” An Quân Huyền cười nhạt.





Bùi Nhã Phán nhìn một bên má của anh, nhưng dù sao cảm giác trong lòng vẫn khó chịu, có khi nào có liên quan tới anh ta hay không?





Thế nhưng vừa rồi Cố Linh đi nhanh như vậy, cô lại cảm thấy khả năng có liên quan tới Cố Linh lớn hơn.





Tóm lại, không phải An Quân Huyền thì chính là Cố Linh.





Cô nhìn Dương Dương Noãn Noãn chạy vào, hai tiểu gia hỏa đều lo đến khóc, đều không tìm được bảo bối.





Bùi Nhã Phán bỗng nhiên kéo An Quân Huyền đứng dậy, chúng ta ra ngoài tản bộ đi!





An Quân Huyền bất đắc dĩ đi theo cô ra ngoài, lúc đi ngang qua Dương Dương Noãn Noãn, thì nghe thấy tiếng của Noãn Noãn, “dì nhỏ, dì phải nhìn cho kĩ, có thấy bóng dáng của em trai con không?”





“Dì nhỏ sẽ nhìn.” Bùi Nhã Phán nghiêm túc gật đầu, kéo An Quân Huyền đi ra ngoài.





Sauk hi hai người đi ra, Bùi Nhã Phán không có buông cánh tay của anh ra, chậm rãi hướng về phía trang viên càng đi càng sâu, gió lạnh bên ngoài thổi lấy, rõ ràng đã sắp tới mùa hè, bây giờ lại có chút mát mẻ.





Không biết có phải là bởi vì trong nội tâm cô lạnh không, cho nên cảm giác ánh mặt trời chiếu ở trên người đều là cảm giác lạnh.





Bỗng nhiên, cô buông cánh tay của An Quân Huyền ra, ngửa đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, có phải là anh làm không?





“Cái gì có phải là anh không?” An Quân Huyền cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như trước.





“Chuyện của bảo bảo, có phải do anh làm không? Anh Quân Huyền, em biết trong lòng anh luôn có chút gì đó đang che giấu chúng, nhưng đó là một đứa bé, một đứa trẻ sơ sinh, sao anh có thể làm như vậy chứ?” Hai tay cô túm thành quyền, “bảo bảo đang ở đâu?”





“Em cảm thấy do anh làm sao?”Mắt An Quân Huyền nhắm lại, bỗng nhiên cười, “anh vô duyên vô cớ, trộm con của anh ta làm cái gì? Anh nhìn giống như người sau này sẽ tuyệt hậu, không có con cái sao?”





“Nếu như không phải anh, là ai làm? Em cảm thấy trong số mọi người, anh và Cảnh Thần Hạo luôn cạnh tranh với nhau trên thương trường, nếu như anh muốn lợi dụng con của anh ta làm chút gì, là rất bình thường!” Cô càng nói càng kích động, “mang bảo bảo về đây!”





“Anh không có lấy con của anh ta, anh điên rồi còn tạm được!” An Quân Huyền không nhịn được nhìn cô, quay người đi về.





Mới vừa đi hai bước, liền ngừng lại, nhìn Bối Tĩnh Nguyệt đang đi tới.





“Quân Huyền.” Bối Tĩnh Nguyệt ôn nhu hô một tiếng, “ba con nói cho bác biết hết rồi, con là con của ông ta.”





Bùi Nhã Phán đi đến trước mặt An Quân Huyền, nhìn chung quanh, “Đại bá mẫu, bác tới nơi này làm gì?”





“Bác đến xem An Quân Huyền.” Bối Tĩnh Nguyệt dừng lại chỗ cách An Quân Huyền một mét, ngửa đầu nhìn anh, “con giống mẹ con hơn.”





An Quân Huyền không nói gì, ba đã nói gì với bà ấy rồi?





Hiện giờ hai người phụ nữ này ở đây đều là vì đứa bé kia, muốn con của Cảnh Thần Hạo!





Cảnh gia khiến ba con họ xa nhau, ba tự nhiên sẽ muốn báo thù. ----------------Nhóm dịch Boss - app iNovel--------------





“Mặc kệ trước kia có ân oán gì, bác vẫn là câu nói đó, bảo bảo là vô tội.” Bối Tĩnh Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng, “bảo bảo không có làm gì sai.”





“Dì Bối, nếu ba đã nói cho dì biết, vậy dì hẳn phải biết chúng tôi muốn làm gì, dì nói gì đi nữa cũng vô dụng, hiện giờ quan trọng nhất chính là ba!” An Quân Huyền cúi đầu nhìn bà, “hiện giờ tất cả mọi người đều ở lại đây, không biết bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.”





“Ý của con là Cố Phi Trì đang ở bên ngoài làm gì đó sao?” Bối Tĩnh Nguyệt bỗng nhiên luống cuống, người của Cảnh gia đều ở đây, ông ta sẽ làm cái gì?





“An Quân Huyền, anh đừng quá đáng! Chuyện trước kia không thể bỏ qua sao? Chẳng phỉa bây giờ anh sống rất tốt sao? Chú Cố vẫn rất tốt, bảo bảo mới hơn một tháng tuổi, sao anh nhẫn tâm!” Bùi Nhã Phán kích động nhìn anh, “mang bảo bảo giao ra!”





“Anh không có lấy bảo bảo.” An Quân Huyền mặt không đổi sắc cúi đầu nhìn Bùi Nhã Phán, tối hôm qua anh luôn ở bên em, sao có thời gian đi trộm bảo bảo?”





“Không phải anh còn có thể là ai? Anh là người có hiềm nghi lớn nhất!” Bùi Nhã Phán bỗng nhiên bắt tay lại, “trả bảo bảo cho chị họ đi! Nhanh lên! Anh có biết anh chọc phải người nào không?!”





“Anh biết, thế nhưng anh không sợ......” Khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra ý cười nhợt nhạt, “anh còn sống, ba anh còn sống, thế nhưng mẹ anh đã không còn!”





“Không còn cũng không phải do anh rể giết, anh không thể......”





“Anh không thể! Anh dựa vào cái gì phải nhân từ?” An Quân Huyền ngắt lời cô, em không phải anh, không thể hiểu nỗi đau trong lòng anh!”





“Vậy nếu anh biết trong lòng anh đau, vậy sau này bảo bảo sẽ không đau sao? Anh cũng muốn để bảo bảo sau này sẽ trải qua sự đau khổ giống anh sao?” Bùi Nhã Phán lớn tiếng quát hỏi lại, “Quân Huyền, em biết anh không phải người như vậy, nếu không anh cũng sẽ không cứu em.”





“Anh cứu em? Đêm hôm đó là anh cố tình xuất hiện ở nơi đó, vốn cho rằng em có chút gì để lợi dụng, lại phát hiện em căn bản cái gì cũng không có!” Anh lạnh lùng cười yếu ớt, “chẳng phải em biết rất rõ sao? Người anh thích không phải em, người đó là nữ minh tinh đã bị điên, em hài lòng chưa?”





Bùi Nhã Phán vẫn luôn suy đoán như thế, thế nhưng chân tướng từ trong miệng của anh nói ra, lại đau đến thế.





Bước chân cô lảo đảo, mắt đầy tuyệt vọng nhìn anh.





Bối Tĩnh Nguyệt nhìn anh ôn nhu nói, “An Quân Huyền, dì là muốn tốt cho con, con biết nơi này là nơi của ai không, con giao bảo bảo ra, dì sẽ nói với Thần Hạo, nó sẽ thả con đi.”





“Dì, dì quên nơi này là ai chọn sao?” An Quân Huyền nhàn nhạt hỏi lại, đi qua hai người bọn họ, đi về hướng trang viên.





“Đại bá mẫu, ý của anh ta là sao? Nơi này là......” Bùi Nhã Phán nghe cuộc đối thoại của họ nghe đến mơ hồ, tiến lên kéo Bối Tĩnh Nguyệt lại, “đại bá mẫu, bác nói chuyện a!”





“Nơi này...... Là Cố Linh chọn, Cố Linh là con gái nuôi của Cố Phi Trì.” Bà chậm rãi trả lời.





Vừa nãy An Quân Huyền nói chắc chắn thế, không phải anh ta, cũng chỉ có thể là Cố Linh.





Khó trách nơi này chỉ có bọn họ rời đi.





Cố Linh nhất định giấu bảo bảo ở trong xe, bọn họ lái xe đi rồi!





“Mau lên, chúng ta trở về thôi!” Bối Tĩnh Nguyệt nhanh chân đi theo An Quân Huyền phía sau.”





Bảo bảo nhất định không được xảy ra chuyện gì!





Nhất định!





Các cô lo lắng trở về, lại phát hiện những người khác đều ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, mà An Quân Huyền đứng ở sau lưng bọn họ.





Hai người cũng mắt không chớp xem tivi, hiếu kì chuyện gì đang xảy ra.





“Hôm nay, Đường thị và Mẫn thị bỗng nhiên tuyên bố chấm dứt tất cả hạng mục hợp tác với Cảnh thị, bao gồm Thích thị trước đó, bốn anh em mà trước kia mọi người trong thành phố a đều biết, bây giờ đều đã từ bỏ Cảnh thị, theo lời đồn là Cảnh gia trên dưới hết thảy bảy người vì kỷ niệm ngày Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm kết hôn, ra ngoài du lịch, biệt thự mà họ ở xảy ra hoả hoạn, sau khi lính cứu hỏa cứu giúp, trước mắt chỉ tìm được thi thể!”





“Cổ phiếu của Cảnh thị đã rơi xuống điểm đóng băng, phá kỉ lục giá sàn mới nhất, biết được Cảnh gia gặp nạn, Cảnh thị không có người dẫn đầu bị tất cả người chơi cổ phiếu vứt bỏ, tiền đồ bất trắc.”





......





Đằng sau còn rất nhiều tin tức, đều là có liên quan đến Cảnh thị, và còn mấy căn cửa hàng bị đập phá, trong trung tâm thương mại vắng tanh, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện.





----------------Nhóm dịch Boss - app iNovel--------------Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK