Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70978.



“Không sao, cậu là có lòng tốt, tớ biết!” Mật Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy, “chính thức gửi lời mời bạn học Trúc Tiểu Tiểu đến tham gia hôn lễ!”





“Cậu thật sự sẽ kết hôn sao? Nhưng mà pháp luật quy định độ tuổi kết hôn không phải là 20 sao?” vẫn còn chưa đến à!





“Đây không phải là vấn đề!” đối với Cảnh Gia mà nói, chỉ là chuyện động chút miệng nói mà thôi!





“Cũng đúng, không đúng, nếu mà nhìn như này, cậu sẽ là người kết hôn sớm nhất trong lớp chúng ta rồi!” Trúc Tiểu Tiểu cũng cầm điện thoại ra chơi, hoàn toàn quên rằng bản thân đang làm việc





“Đây không phải là chuyện quá dễ dàng nhìn thấy sao?” Mật Nguyệt cười nói, “nhưng mà thời gian chính xác gì đó thì vẫn chưa có xác định, cậu đợi tớ thông báo là được”





Đằng nào ít nhất cũng phải sau sinh nhật!





“Được à!”





......





Sau đó, kế hoạch đuổi không kịp biến hóa, trước sinh nhật của Mật Nguyệt 2 ngày, Cảnh Bùi Dương bởi vì việc của công ty phải ra nước ngoài





Lúc trước khi đi nói sẽ về kịp sinh nhật của cô!





Nhưng mà!





Mật Nguyệt nằm trên chiếc giường lớn, lăn qua lăn lại!





“Đồ lừa gạt! Dương Dương đại lừa gạt! nói là sẽ về!” cô nắm lấy chiếc điện thoại, mắt mở to nhìn chằm chằm thời gian nhảy về số 0!





Sinh nhật 18 tuổi của cô cứ thế mà trôi qua rồi!





Dương Dương đến bóng hình quỷ quái đều không có nhìn thấy!





Cô tức giận rồi!





Muốn bỏ nhà ra đi!





Nghĩ đến đây, cô thật sự đứng dậy, rời khỏi Vân Trang!





Lão quản gia nước mắt chảy ròng ròng, thiếu gia cũng không dễ dàng gì à!





Nhưng àm chuyện của công ty này, không kịp trở về cũng không có cách nào!





Khi Mật Nguyệt quay trở nhà, đèn ở trong phòng khách vẫn sáng, dường như có người vẫn còn chưa có đi ngủ





Trong lòng của cô bỗng nổi lên một hy vọng, sẽ không phải là Dương Dương lại cố tình lừa cô chứ!





Biết cô sẽ có chút tính khí, bỏ nhà ra đi, vì vậy sáng sớm thì ở trong nhà của mình chuẩn bị xong sự ngạc nhiên?





Chuyện này thì Dương Dương có nghề nhất rồi!





Nghĩ đến điều này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra sự bừng sáng vui mừng, bước lớn chạy vào bên trong





Nhưng mà, không có nghe được “surprise!” trong dự kiến





Trên ghế sopha phòng khách, Thích Mặc Lâm đang cầm điện thoại chơi điện tử, bên cạnh đặt đồ ăn vặt, điệu bộ rất nhàn hạ tự tại





“Chị, chị không phải là ở...” Thích Mặc Lâm kinh ngạc nhìn Mật Nguyệt đang tiến vào, “chị, chị hôm nay đã 18 tuổi rồi! Chẳng nhẽ anh Dương Dương không có đổ ngã chị sao, tiện thể ăn sạch sành sanh luôn?”





“Chị mới 18! Vẫn còn chưa có kết hôn! Chuyện này đợi kết hôn rồi nói tiếp!” Thích Mật Nguyệt trừng mắt lên với cậu bé một cái, “còn chưa có ngủ, cẩn thận đột tử!”





“Chị, không có chị nào như chị trù ẻo em trai như này!” bình thản nằm xuống





Bố mẹ đều không quản, chị gái cũng không thể quản nổi!





Hy vọng thất bại, trong lòng Mật Nguyệt có một cục khí tức chán nản





Hư hư hư...





Thật đáng thương à!





Dương Dương cuộc điện thoại trước vẫn còn nói là sẽ quay trở về, nhưng mà đã trôi qua bao lâu rồi, một chút tin tức đều không có!





Trưởng thành của cô, cứ như thế này bị bỏ qua mất rồi!





Cô thương tâm, tuyệt vọn! Khó chịu, muốn khóc!





Cô nằm trên chiếc giường lớn màu hồng, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi





Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô dường như có một cảm nhận sai lầm, nghĩ rằng bản thân vẫn còn ở trong Vân Trang





Nhưng khi mắt mở rồi mới phát hiện, đang ở trong chính nhà của mình





Dương Dương không có gọi điện thoại cho cô, cũng không có đến tìm cô!





Đáng ghét!





Cô mặc chiếc váy đáng yêu màu hồng xuống lầu, trên ghể sopha phòng khách, Cảnh Bùi Dương mặc bộ vest, đang chơi điện thoại cùng với Thích Mặc Lâm





Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh ấy, tuyệt đẹp khiến cô quên đi phải bước tiếp





“Mật Nguyệt...”





Cảnh Bùi Dương đứng dậy, hôm qua là máy bay bị hoãn lại, khi trở về mới biết cô ấy tức giận về bên này rồi, liền đến luôn!





Biết cô ấy ngủ rồi, không có làm phiền cô





“Dương Dương!” cô cũng không quan tâm bản thân lúc này mặc váy ngủ, đầu tóc chưa chải, liền ôm chầm lấy bộ vest chỉnh tề của anh ấy





Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại đổ sầm vào trong lòng của anh, Cảnh Bùi Dương nhếch mép mỉm cười ôm chặt lấy cô, “tiểu nha đầu, không tức giận nữa rồi?”





“Phải tức giận! Sinh nhật của em anh đã bỏ qua mất rồi!” cái đầu nhỏ của cô vùi trong lòng của anh, vô cùng tức giận!





Cảnh Bùi Dương nhìn đôi má hồng tức giận của cô ấy, “đều là người lớn rồi, còn tính khí trẻ con vậy sao?”





“Người lớn thì làm sao nào?” cô cứ tức giận đó!





Đến vị hôn phu của bản thân đều không thể tức giận được, cô đi chết cho rồi!





“Ăn cơm trước đi, chút nữa tức giận tiếp, hôm nay ở bên em cả một ngày” Cảnh Bùi Dương xoa xoa mái tóc rối loạn của cô ấy





“A...” Mật Nguyệt cũng xờ lên mái tóc của mình, thật mất mặt à!





Nếu như biết Dương Dương ở dưới lầu, cô nhất định trang điểm xinh đẹp mới ra khỏi cửa





Nhưng mà, không có thuốc hối hận có thể để cho bản thân uống!





Thích Gia bố mẹ sớm đã không ở trong nhà rồi!





Thích Mặc Lâm dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đặt đũa xuống bỏ đi mất!





Cả căn phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ





Mật Nguyệt với mái tóc rối bù, mở mắt to tròn chằm chằm nhìn anh ấy





Muốn nói mà không mở được lời





“Làm sao thế?” Cảnh Bùi Dương bóc cho cô ấy một quả trứng gà, đặt vào trong bát của cô





“Em là muốn hỏi anh em bây giờ dáng điệu như thế này, có phải rất xấu không?”





“Rất đáng yêu, giống anh trước đây mỗi lần nhìn thấy em đều đáng yêu như thế” Bùi Cảnh Dương véo véo mặt nhỏ của cô, “Mật Nguyệt đáng yêu, ăn cơm thôi!”





“Vâng!” cô tiếp tục ăn





Sau ăn, thì đi tắm rửa, thay lên bộ váy xinh đẹp, tóc thì buộc đuôi ngựa, cùng với anh ấy đi ra khỏi nhà!





Cuộc hẹn họ của cặp đôi uyên ương, chẳng phải là đi dạo cửa hàng, ăn ăn cơm, sau cùng đi xem phim, sau đó thì quay về nhà





Mật Nguyệt sớm đã ở mấy ngày trước đặt quà sinh nhật năm nay, một chiếc vòng tay bạch kim màu tím, toàn cầu độc quyền sản xuất, rất đẹp, cô vô cùng thích





Vả lại trên vòng tay còn khắc chữ cái đầu tên của cô với Dương Dương ở bên trong, cô càng thêm mềm lòng hơn nữa!





Buổi tối khi trở về Vân Trang, Cảnh Bùi Dương vẫn còn phải xử lý chút chuyện công ty, liền đi vào phòng sách





Mật Nguyệt một mình ở lại trong phòng, lấy váy ngủ của mình ra, toàn bộ thử một lượt





“Ái da!” cô đột nhiên che mặt lại, cô 18 rồi!





Nhưng mà cũng chưa nói 18 rồi thì lập tức động phòng à!





Khuôn mặt nhỏ của cô từ từ trở nên ửng đỏ, bản thân không phải là lầm đầu tiên nhìn thấy người của Dương Dương, tám múi cơ bắp, đã lâu không có xờ đến rồi!





Không được không được, cô là một cô giá, phải bình tĩnh!





Bình tĩnh à!





Cô mặc chiếc váy cuốn mỏng ngồi bên cạnh giường, còn ở trên giường lớn bày toàn là áo váy, bừa bộn không tả nổi





Dương Dương hình như rất bận rộn, cũng không biết phải bận đến khi nào, vì vậy...





Tối nay chắc sẽ không có ý nghĩ đó đâu?





Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là mặc một chiếc váy bình thường, đi sang phòng Dương Dương ở bên cạnh





Cảnh Bùi Dương xử lý xong chuyện gấp của công ty, quay trở về phòng, thì nhìn thấy trên chiếc giường lớn lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà





Mật Nguyệt làm sao lại ở trong phòng của anh?





Anh từ từ đi đến, tiến sát lại gần mặt của cô, nghe thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy, biết cô ấy đã ngủ mất rồi





Anh âm thầm đứng dậy, đi tắm rửa





Dưới anh đèn ấm áp, Mật Nguyệt mặc chiếc váy ngủ hai dây lộ ra đôi vai trắng của mình, ẩn ẩn hiện hiện lộ ra bên trong sự mềm mại, bởi vì liên quan đến dáng ngủ, độ dài của chiếc váy ngủ của cô đã co lên đến dùi rồi





Bởi vì hơi thở của cô, ngực của cô phồng lên xẹp xuống, càng giống như là sự quyến rũ không tiếng





Cô gái của anh đã 18 tuổi rồi





Anh bước lớn lại gần, ý đồ bế cô quay trở lại phòng





Nhưng mà khi anh đang cúi người xuống, Mật Nguyệt giống như là cảm nhận được sự lại gần của anh ấy, cặp lông mày dày như con ve sầu, đôi mắt to tròn mở ra, mơ hồ nhìn anh





“Dương Dương, anh quay lại rồi à...” bàn tay nhỏ của cô vòng tay cổ anh, tóc của Dương Dương có chút ẩm ướt, trên người còn có mùi thoang thoảng sữa tắm, rất dễ ngửi





“Ngủ đi!” Cảnh Bùi Dương nắm lấy bàn tay của cô, “rất muộn rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK