Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70321.



Người giúp việc nhanh chóng hầm xong canh gừng, cô uống 1 chén xong, cảm thấy toàn thân ấm lên, sau đó cô xuống lầu.





Cô trực tiếp đi đến phòng sách lầu 3, quả nhiên không mở được, cô không có vân tay của Âu Dương Lập, cô có thể thử nhập mật khẩu trước.





Thử hết vài cái mật khẩu đều không được, cô không muốn thử nữa.





Đến giờ này cô vẫn chưa về công ty, cô tin chắc Lâm Tri Hiểu sẽ phái người đi tìm cô.





Cho dù Cảnh Thần Hạo không ở đây, thế lực của Cảnh thị cũng không phải dạng vừa.





Cô trở lại phòng hôm qua, mở tủ quần áo ra xem, bên trong có trang phục nữ, nhìn qua cô đoán cô có thể mặc được, đến nhãn hiệu còn chưa tháo xuống mà, cô đi tắm trước, thay 1 bộ đồ mới.





Vừa ngồi trên giường, cô đã cảm giác muốn ngủ, khóa trái của cô mới yên tâm đi ngủ.





Giấc ngủ này, kéo dài cho đến tối.





Khi cô tỉnh dậy, đầu cô hơi đau đau, cô cố hết sức mở mắt, đứng dậy xuống giường.





Âu Dương Lập sớm đã thay bộ đồ mặc ở nhà ngồi trên ghế sofa, thấy cô đi xuống, cười nói, “ngủ no rồi?”





Cô nhanh chóng phản ứng lại, đây là biệt thự của anh ta, nhất cử nhất động của cô đều trong tầm ngắm của anh ta, cô ngay đến sức để tức giận cũng không có.





Tuy nhiên đến 1 ánh nhìn cô cũng không thèm bố thí cho anh ta, đi đến chỗ ăn cơm.





Âu Dương Lập nhanh chóng bước thật lớn, đi đến ngồi trước mặt cô, “Xem ra tinh thần của em hôm nay khá tốt.”





Bùi Nhiễm Nhiễm không thèm để ý anh ta, tiếp tục ăn.





Âu Dương Lập thấy tình trạng đó, cũng không tức giận, cầm đôi đũa đen lên, từ từ ăn, động tác ưu nhã, xem ra tâm trạng anh ta cũng khá tốt.





Tâm trạng anh ta không tệ, tâm trạng cô lại quá tệ.





“Anh thật sự cho rằng tôi tin rằng anh ta chết rồi chứ? Vui đến như thế, chỉ là clip thôi, sao tôi biết thật hau giả?” Cô đột nhiên nói 1 câu, thực ra trong lòng cô hoàn toàn không có chỗ dựa.





“Cố gắng kiên cường cũng chả có tác dụng gì, em có thể xem anh ta luôn sống trong lòng em, anh thật sự không ngại.” Âu Dương Lập không chút tức giận, cố tình làm nhẹ giọng, “Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay em chưa chịu đựng được nhưng qua một thời gian nữa, em sẽ chấp nhận được thôi.”





“Trừ phi thấy xác anh ấy, nếu không tôi không tin.” Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêm túc.





“Em cảm thấy đã phát nổ còn tìm thấy xác sao?, ngay đến xương cốt chưa chắc tìm được, bây giờ cả nhà họ Cảnh đang loạn lên kìa, thành phố A thật là quá náo nhiệt, nhưng không khí náo nhiệt đó chẳng liên quan gì đến em cả. Em cứ yên tâm ở đây đợi, đợi anh giải quyết việc công ty xong, anh sẽ dẫn em ra nước ngoài!”





“Đã từng gặp qua loại vô trách nhiệm, nhưng chưa từng gặp qua loại vô trách nhiệm giống anh, Âu Dương Lập, anh dựa vào gì mà nghĩ tôi sẽ hồi tâm chuyển ý.” Cô cười lạnh, rồi bỏ đũa trên tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng, dùng ánh mắt lạnh lùng mà xa cách ấy nhìn anh, rồi nói, “ cho dù anh nhốt tôi ở đây cả đời, cũng như vậy thôi.”





Anh cười nhạt, “Không sao, anh không gấp.”





Cô gấp!





Đã hơn 1 ngày, không thể đến tin cô mất tích cũng không biết.





Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng của Âu Dương Lập, khiến lòng cô càng không yên, bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì?





Từ ngày hôm đó, Âu Dương Lập cũng không ra khỏi nhà, trừ lúc ngủ, hầu như mọi thời gian khác, cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.





Nhìn bề ngoài cô rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại vô cùng sốt ruột.





Tính ra cô đã mất tích 5 ngày, Cảnh Thần Hạo xảy ra chuyện, cô lại không có nhà, hai bảo bối đang ở nhà phải làm sao?





Cô nhìn ngoài cửa sổ trời đã sắp chiều, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu xuống, cành cây từ từ đâm chồi, nhìn tràn đầy sức sống.





Cô đột nhiên quay đầu nhìn Âu Dương Lập đang ngồi trên ghế sofa, “Có muốn nếm thử tay nghề của tôi không? Buổi cơm chiều nay tôi làm sao hả?”





Âu Dương Lập dời mắt khỏi cuốn sách, điềm tĩnh nhìn cô, “Không cần, em cứ yên tâm ngồi ăn cơm là được.”





“Sự phòng bị của anh quá là nghiêm trọng rồi.” Đến căn bếp cũng không cho cô vào.





“Nhiễm Nhiễm, đối với em, anh không thể không phòng.” Anh sợ anh chỉ cần lơ là, cô sẽ nghĩ ra cách, rời khỏi anh.





Nhà bếp những nơi như thế, bên trong có quá nhiều đồ vật, huống hồ còn các công cụ như dao, kéo, ngộ nhỡ cô giống như Liêu Vi chịu sự kích động, phát điên thì làm sao?





“Cảm ơn anh lại xem trọng tôi như thế!” Giờ coi như cô đã biết phải làm gì, nhưng vẫn còn thiếu 1 cơ hội.





“Chúng ta quen biết lâu như thế, hiểu biết chút về em thì có thể lý giải mà.” Cô từ nhỏ đã thông minh, trong lòng chắc chắn có chủ ý.





Từ khi cô bắt đàu bước vào đây, anh kiên quyết không cho cô bước vào bếp nửa bước.





Bùi Nhiễm Nhiễm điềm tĩnh đứng dậy, nghiêng đầu tiếp tục nhìn cửa sổ.





Không được, cô không thể tiếp tục đợi, nhất định phải tìm cách rời khỏi nơi này.





Gió lạnh đêm thổi hiu hiu, ngọn đèn neon sáng lấp lánh, thành phố A vẫn cứ phồn hoa như thế, dòng người xe cộ không ngừng đi lại.





Mà lúc này, ở bên dòng sông Giang ấy, có những con người đang tiến hành công việc, nhân viên đội cứu hỏa đã dọc theo con sông đó tìm kiếm suốt 5 ngày liền, đã vớt được rất nhiều thứ, nhưng vẫn không timd được mục tiêu họ muốn.





Thích Thịnh Thiên đứng nhìn người đàn ông đứng trong gió lạnh từ xa, áo khoác màu đen đang bay bay theo làn gió lạnh, bóng lưng đầy lạnh lẽo, lúc này nhìn vào khiến người ta cảm giác cô độc, cô đơn và nghiêm nghị.





Công việc tìm kiếm trên sống, đã tiến hành cả ngày lẫn đêm, nhưng với bọn họ, vẫn không tìm thấy bất cứ gì.





Cảnh Thần Hạo cứ đứng bên sống, dù là đứng rất xa, anh dường như nghe thấy tiếng họ đang nói chuyện.





Không tìm thấy gì, cái gì cũng không có.





“Anh Hạo, không có tin tức chính là itn tức tốt nhất! Anh có cần nghỉ ngơi tí không?” Thích Thịnh Thiên đưa ly rượu trước mặt anh, “Uống ly cho ấm người, anh đã đứng đây gần 5 tiếng đồng hồ rồi!”





Nhân viên tìm kiếm vẫn tiếp tục công việc, họ cứ dọc theo dấu tích mà chiếc xe rơi xuống, cứ mỗi vài tiếng lại chuyển động ra xa.





Cũng chỉ có lúc chuyển dộng, Cảnh Thần Hạo mới chuyển động theo.





Anh vẫn cứ nhìn mặt sông, dường như không nghe thấy lời của Thích Thịnh Thiên.





Thích Thịnh Thiên cũng nhìn mặt sông, đã 5 ngày không thấy gì, cho dù là tìm được, cũng chỉ là thi thể mà thôi.





Nước sông lạnh như thế, dù Bùi Nhiễm Nhiễm có biết bơi, có thể ra khỏi xe đã là 1 kỳ tích, huống hồ bơi trong hồ nước lạnh băng.





Nói cách khác nếu cô thật sự bơi được đã bơi vào bờ, giờ bọn họ đã tìm được cô.





Cũng không đến nỗi ôm hy vọng như thế, tìm xác của cô.





“Không uống rượu, không ăn cơm sao?” Thích Thịnh Thiên cố tình hỏi thăm dò.





Nhưng vẫn không trả lời, anh giống như pho tượng vậy.





“Anh Hạo, chị dâu chưa tìm thấy, anh có thể đừng ngược đãi mình không! Anh xem bộ dạng của anh kìa, râu đã che phủ mặt, tóc tai thì lung tung, 5 ngày không tắm, người thì vừa hôi vừa thối, em mà là chị dâu cũng sẽ chê anh đấy, cho nên anh theo em về, vệ sinh xíu, nói không chừng thần sông thấy bộ mặt đẹp trai của anh, sẽ trả chị dâu lại cho anh!”





Thích Thịnh Thiên nói luyên thuyên 1 tràn dài, chỉ giống như gió thổi qua tai, Cảnh Thần Hạo vốn không nghe lọt.





Đột nhiên, thân thể Cảnh Thần Hạo ngã nhào xuống phía sau, Đường Sóc vội đỡ lấy anh, Mẫn Lệ vẫn cứ giữ nguyên động tác bàn tay đang nắm chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK