Khóe miệng Cảnh Thần Hạo vểnh cười, dưới ánh mắt hiện lên một ý cười, “anh rất vui.”
Bọn họ vẫn chưa xác định xong, phải bám víu cả đời!
Bùi Dương nhận biết rất nhiều mặt chữ, vừa nhìn là hiểu ngay ba chữ to lớn giấy kết hôn, nếu như mẹ thích ông ta như vậy, thì cậu sẽ thử mở lòng chấp nhận anh ta, đương nhiên là trước khi cậu bé sẽ biến hóa trở thành hoa hoa công tử, thì cậu bé sẽ không biểu lộ tí hảo cảm gì với anh ta cả.
Noãn Noãn từ trên bàn cầm tờ giấy kết hôn lên, con mắt màu xanh to lớn lập tức trợn to lên, giống cống nạp báo vật mà chạy đến trước mặt Bùi Dương, “ anh trai, trong đây có cả hình của chú và má mi này, đẹp quá!”
Bùi Dương nhìn vào tấm hình bên trên, nam thì tuấn, nữ thì thanh tú, xem ra có vẻ xứng đôi, trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, đặc biệt cái gương mặt giống cậu ta y chang, có thể thấy ra cậu ta vui vẻ biết nhường nào.
Cậu ta trên mạng thấy những bức hình đều là trầm mặc, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bức hình mà Cảnh Thần Hạo khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đen như tối đó đã lờ mờ nhuộm lên một ý cười.
“Noãn Noãn, sau này không được gọi chú nữa, phải gọi là ba, có nhớ chưa?” Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không quan tâm đến cơn giận dữ thiêu đốt của Bùi Nhiễm Nhiễm, tiến gần Noãn Noãn, nhẫn nại giải thích nói, “cái này là giấy kết hôn, ba và má mi là vợ chồng.”
Noãn Noãn có chút không phản ứng lại, nhìn sang phải Cảnh Thần Hạo, nhìn sang trái Bùi Dương, lại cúi đầu nhìn tờ giấy kết hôn, tiếp đó lại ngước đầu lên, mừng khấp khới hô to, “ba ba”
Đã biết trước Cảnh Thần Hạo đã được lòng cô bé, quả nhiên nhanh chóng thích nghi xưng hô mới của cô bé, hô một cách thích thú!
Quay lại nhìn Dương Dương, lúc này vẻ mặt lạnh trầm giống như đúc thật khiến người khác bật cười.
Huyết thống quả nhiên là một thứ rất thần kỳ.
“Thật ngoan!” Cảnh Thần Hạo đưa tay xoa lên đôi má của cô bé, tiếp tục giải thích rằng, “ba ba là ba ruột của Noãn Noãn đấy!”
Ngữ khí này quả thật ôn nhu đến muốn chảy cả nước vậy, Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy đôi đũa trước mặt lên, “Cảnh Thần Hạo, hai cục cưng còn phải ăn cơm đấy! Anh muốn hai đứa nó đói bụng sao?”
“Nhất thời quá vui sướng.” Cảnh Thần Hạo không thể che giấu sự vui sướng của mình, tuy rằng Dương Dương không gọi anh ta, nhưng mà tiếng gọi của Noãn Noãn lúc nãy, anh ta đã mãn nguyện rồi.
Còn về Dương Dương thì không gấp.
“Anh vui sướng hơi sớm đấy!” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn chỗ ngồi của anh ta, “anh có chắc là ngồi ngay đó có thể phục vụ Noãn Noãn ăn cơm?”
“Đương nhiên!” Cảnh Thần Hạo quay đầu sang nhìn cô bé, “anh không biết thì em dạy anh vậy, dù sao thì sau này anh còn phải chăm con nữa.”
“Ai thèm sanh con cho anh” cô ta quay đầu đi, không thèm để ý anh ta
Lại không cần thương lượng với cô ta, liền thẳng thắng công bố thế này rồi, cô ta nên may mắn biết rằng anh ta đã không đem tờ giấy kết hôn trước mặt công chúng hỏi hai đứa nhỏ biết cái đó là gì không mới đúng!
“Đương nhiên là vợ rồi.” Hôm nay Cảnh Thần Hạo cực kỳ vui sướng, cả người lẫn tính khí đều rất kỳ cục.
Trong lúc ăn cơm, Cảnh Thần Hạo và Noãn Noãn nói chuyện vui vẻ với nhau chưa từng thấy, Noãn Noãn luôn miệng gọi ba ba một cách cực kỳ thích thú, cuối cùng gọi ba ba một lúc liền thay đổi cách xưng hô thành daddy, một đứa trẻ vốn được sinh ra ở nước ngoài lại giữ được tập tục xưng hô như vậy.
Và cách Cảnh Thần Hạo trả lời cô bé cũng rất vui vẻ, không chỉ như vậy lâu lâu anh ta cũng buông vài lời với Dương Dương, phòng tránh cô lập cậu ta.
Và trong bữa cơm này người bị cô lập lại chính là cô ấy.
Cô ấy thề rằng sẽ không tỵ nạnh với Cảnh Thần Hạo, nhưng họ cũng cần để ý đến cảm nhận của cô ta chứ? Miệng thì luôn gọi daddy, nhưng hoàn toàn bỏ rơi má mi rồi!
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn trưng trưng vào Cảnh Thần Hạo lấy khăn giấy lau miệng cho Noãn Noãn, vừa muốn lau cho Dương Dương, nhưng cậu bé liền dùng tay tiếp lấy khăn giấy, tự mình làm.
Cô ta trên tay cầm ly nước ép cam, trong lòng đã thầm giơ ngón cái lên khen Dương Dương, tuy nhiên hy vọng cha con họ đối xử nhau hài hòa như vậy, nhưng Noãn Noãn đã đắm chìm quá nhanh, chỉ có Dương Dương vẫn tiếp tục cố thủ trên mặt trận.
Mi mắt của cô ta bỗng xuất hiện một hình bóng đen, chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Thần Hạo đã dùng tay vuốt ve nhẹ cái miệng của cô ta, và chớp mắt nhìn tay anh ta, trực tiếp quay đầu qua hỏi, “anh làm gì?”
“Anh thấy em ghanh tỵ rồi, nên lau cho em, nhưng mà em đã chùi xong rồi, trên ý nghĩa là lau dùm em rồi đấy.” Anh ta thừa nhận bản thân rất vui thích, nhưng mà cái mà Noãn Noãn và Dương Dương đem cho anh và cô ta đem cho anh đều không giống nhau.
Ở trong lòng anh ta, cô ta mãi mãi quan trọng hơn hai đứa nhỏ nhiều.
“Anh có trẻ con quá không? Ai thèm ghanh tỵ?” cô ta đặt ly xuống đứng dậy, “đi, về nhà!”
“Má mi, con gấu lớn của con đem về được không?” đôi chân nhỏ nhắn của Noãn Noãn bước đến cạnh thân cô, ngón trỏ tay phải mũm mĩm chỉ về hướng con gấu.
“Được, nhờ ba con lấy cho con.” Cô ta trợn mắt nhìn Cảnh Thần Hạo, “đi làm cu li đi!”
“Anh biết tại sao em lại giận rồi.” Cảnh Thần Hạo từ bên chỗ ngồi đứng dậy, cúi người ghé vào tai cô ta, miệng cười nói, “có phải Noãn Noãn và Dương Dương đều có quà, còn em thì không, cho nên em không được vui à?”
“Em đâu phải là cô bé mười mấy tuổi đâu, làm sao có thể vì chuyện......” lời nói cô ta chưa nói xong bèn bị khựng lại, nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang quỳ gối trước mặt, cái não thiếu chút kịp thời hồi phục vận chuyển, “anh đừng như vậy!”
“Đừng như vậy?” Cảnh Thần Hạo từ trong túi quần lấy một cái hộp đỏ ra, “tuy rằng anh đã hứa với em tạm thời không làm hôn lễ, nhưng có cái không thể thiếu!”
Cô ta là mẹ của hai đứa nhỏ, đến ngay cả nhẫn kết hôn cũng không đeo, chả phải là gieo miệng lưỡi cho thiên hạ sao? Lại còn những người đàn ông có ý với cô ta nữa, nhất định phải gieo chủ quyền trước đã.
“Chiếc nhẫn rất đẹp!” Noãn Noãn nhìn vào chiếc nhẫn lấp lánh trong cái hộp, miêng hô lớn.
“Cảnh Thần Hạo anh ......”
Anh ta bỗng nhiên kéo cánh tay cô ta, anh ta lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, ngón tay vô danh bị anh ta nắm chặt, mắt trưng trưng nhìn anh ta đeo chiếc nhẫn vào.
Nói rõ là kết hôn ngầm mà? Ai có thể nói cho cô ta biết rằng kết hôn ngầm là như vậy sao?
“Đây là quà dành cho em.” Cảnh Thần Hạo mãn ý nhìn vào chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay vô danh, cúi đầu hôn mạnh lên tay, mới ngước lên nhìn cô ta, “vừa ý không?”
“Rất tốt, cám ơn á!” cô ta mặt đỏ bừng rút tay về, không nhìn anh nữa, “Noãn Noãn, Dương Dương, chúng ta đi thôi.”
Đường đường là một ông chủ lớn nói tình thâm là tình thâm, tuy rằng cô ta có chút không vui, nhưng mà vì Noãn Noãn nên chiều lấy anh ta vậy, không phải vì anh ta đã tặng quà cho họ, cũng không phải vì anh ta đã lau miệng dùm bọn họ.
Quả nhiên suy nghĩ của họ không chung lối với nhau, và cô ta không ngờ rằng Cảnh Thần Hạo lại chuẩn bị sẵn nhẫn cưới cơ chứ.
“Cùng nhau đi, anh đưa mẹ con em về.” Cảnh Thần Hạo liếc nhìn con gấu và đồ chơi xe hơi, tại sao anh ta lại phải đem vào khu ghế lô này chứ? Biết trước thế nào cũng phải đem đi mà.
Thất sách!
Bùi Nhiễm Nhiễm mỗi tay nắm lấy một đứa đi ra ngoài, đường đường là Boss cao cao tại thượng, mà lại đi dọn dẹp những thứ tự bày ra, khiến anh ta tự lãnh ngộ ra cái gì gọi là tự chuốc lấy họa.
“Má mi, mẹ có thích daddy không? Sau này chúng ta sẽ cùng chung sống với daddy phải không?” Noãn Noãn vừa đi vừa ngước nhìn cô ta, hai má của má mi đỏ ửng lên, nhất định là thích rồi.
“Tạm thời không cần, chúng ta vẫn sống cái cuộc sống như trước, daddy của các con công việc bận rộn, trời tối thường không về nhà, ở cùng với daddy nhất định các con sẽ không chịu nổi! Má mi sẽ luôn sống cùng các con.” Cô ta nói xong cảm thấy sống lưng như lạnh lẽo, nhè nhẹ quay đầu về sau liếc nhìn một cái, bèn nhìn thấy ánh mắt đen lay láy sâu không thấy đáy đang nhìn chằm vào họ.
Cô ta lập tức quay đầu lại, tự nhiên trấn tĩnh lại đi tiếp, giống như chưa từng nhìn về sau vậy.
Cảnh Thần Hạo nhìn bóng dáng ba mẹ con, trong lòng ấm áp, dường như cả thế giới này đã sáng bừng lên, nhưng mà khắc tiếp theo, anh ta lại nghe nói rằng mình ban đêm thường không về nhà, lại không thể chịu đựng để sống cùng anh.