Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70816.







“Chị đi đây!” Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong đi trước.









Sau khi cô đi, Bối Tịnh Nguyệt để ly nước vào tay Bùi Nhã Phán.









“Phán Phán, con và Quân Huyền sao rồi?” bà thấp giọng hỏi.









“Chúng con cũng ổn ! Chính vậy đó, bá mẫu, chuyện của tụi con người không cần lo!” Bùi Nhã Phán nhìn An Quân Huyền.









Không quan tâm kết quả!









Lần này 2 người đã trải qua sinh tử cùng nhau, nếu anh không thích cô tí nào, thì cứ chia tay thôi!









“Con nhảy xuống, nó liền nhảy theo con, trong lòng nó vẫn rất quan tâm con.” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô, “Sau khi tỉnh dậy, nói chuyện cho đàng hoàng nhé.









“Dạ.” Cô thực ra có chút ấn tượng, hình như khi cô chìm trong nước lạnh, đằng sau có người gọi tên cô, lúc hôn mê, cảm giác như nằm mơ vậy!









Hóa ra là thật!









Bác sĩ nhanh chóng đi ra, Bối Tịnh Nguyệt nhường vị trí, để bác sĩ khám cho cô.









“Không sao, nghỉ ngơi nhiều sẽ ổn.” Bác sĩ thu đồ khám lại, quay người đi.









“Bác, bác đi trước đi.” Cô cũng nghỉ ngơi nhiều rồi.









“Được.” Bối Tịnh Nguyệt cũng không muốn ở đây quấy rầy họ, cùng Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi.









Sau khi cửa phòng đóng lại, An Quân Huyền nằm bên giường bên cạnh trở người, nhìn cô, mở mắt.









Bùi Nhã Phán nhìn đôi mắt anh, “Anh ..đỡ tí chưa?”









“Còn chưa qua đây!” Cô nghĩ gì vậy!









Nếu thích anh, không phải nên ngủ cùng anh sao?









Nghe anh nói, cô ngây người ra, sau đó mặt nở nụ cười, mở chăn ra, đến bên anh.









Giường bệnh không lớn, 2 người nằm rất sát nhau.









“Hình như em bị hủy dung mạo, anh còn thích em không?” Cô vừa để ý trên người mình có rất nhiều vết sẹo, trên mặt cũng có.









Chắc là lúc ở trong nước, đụng phải đá hay nhánh cây gì đó.









“Vết sẹo sẽ lành thôi.”









“Ý anh là vẫn ghét bỏ ư?” Cô trở người, “Có phải khi nãy anh đã tỉnh? Nghe thấy em và bác nói chuyện không? Chú Cố đã đi, anh làm sao đây?”









“Kết hôn, sinh con, làm cha!”









“Cái...” sao cô có cảm giác không giống như lời nói của An Quân Huyền!









“Có phải đầu anh vô nước không?” cô sờ trán anh, rồi bị anh nắm chặt tay.









“Không phải đầu anh vô nước, anh nghiêm túc đó, lúc em nhảy xuống dưới, anh mới hiểu, anh thật sự có chút tình cảm với em.” Anh nắm chặt tay cô, “Phán Phán, trước đây anh không tốt với em, nhưng sau này anh sẽ tốt vưới em, không nên làm chuyện khờ dại đó, anh nói đại 1 câu là em nhảy xuống? Sao trước đây anh không phát hiện em nghe lời như thế chứ?”









“Em..lúc đo kích động quá” mắt cô nhìn anh, có chút không tin, lời nói từ miệng anh.









“Huống hồ, trừ khoảng thời gian chú Cố về, trước đây anh rất tốt với em!” Cô chưa từng thấy trước đây anh không tốt với cô.









“Thật sao?” 1 tay anh nhẹ nhàng sờ vết thương trên mặt cô, “Thực ra, không tệ.”









“Cũng được! Chẳng phải anh nói vết sẹo sẽ lành!” Cô phải kiêng kỵ, không được ăn lung tung.









Không thèm lo anh nữa!









Anh vừa nói sẽ kết hôn sinh con!









“Em rất hâm mộ chị dâu, có 3 đứa con đáng yêu, em cũng muốn, chúng ta...nhanh đi?”









“A a...”









“Tay anh đừng có sờ lung tung, em nói nhanh chóng, không phải giờ!”









“Anh...lưu manh!”









“Đây là bệnh viện!”









“Em nhỏ tiếng xíu, muốn y tá qua đây sao?” An Quân Huyền thấp giọng bên tai cô.









Lúc này đôi môi khép chặt, ngày lập tức bị anh lấp đầy, đàn ông quả là động vật thân dưới, ở trong phòng bệnh cũng làm bậy được.









....









Thi thể Cố Linh vẫn chưa tìm thấy, còn tàn tích của xe đã tìm thấy không ít, đã nửa tháng rồi, Mẫn Lệ cũng dần bỏ cuộc.









Mấy ngày nay anh cứ la hét lớn, giờ đến nói chuyện cũng khàn giọng, không la lớn được như trước.









Cả người gầy gò hẳn đi.









Cha mẹ Mẫn Lệ nhìn thấy anh như thế, cũng không dám nói gì.









Giờ anh muốn làm gì thì làm.









Sau đó. Mẫn Lệ trở thành người cuồng công việc.









Thực ra như thế cũng tốt, giống như Đường Sóc nói, như thế sẽ làm lành vết thương anh.









Có lẽ vết thương sẽ còn đó cả đời.









Không ai rõ.









Sáng sớm.









ở khách sạn Cảnh Thiên phòng tổng thống.









1 người phụ nữa đeo kính dựa vào tường, đi chậm, lén lút di chuyển vào phòng.









Cô lấy chìa khóa phòng, tít 1 tiếng, cửa phòng mở.









Sau khi vào trong, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô bước nhẹ đi vào.









Áo quần tây, thậm chí đồ lót đều ở trên giường.









Cô nhăn mày, vội dọn quần áo cho anh, ném lên sofa.









Bắt đầu cởi áo khoác lớn, tháo kính ra, nằm trên giường, trong lòng có chút thấm thỏm nghe động tĩnh bên ngoài.









Tiếng nước dần dẫn biến mất, tiếng bước chân từ từ đi ra.









Tim cô nhảy rất nhanh, cứ nhảy thình thích thình thịch.









Lại tiếng máy sấy tóc, đôi tay cô nắm chặt chăn, đầu núp trong chăn.









1 người lớn như cô nằm trên giường, Đường Sóc lại không biết?









Anh ta vừa nãy không đi về phía giường.









Rất nhanh, Đường Sóc quấn khăn đi đến giường, mắt nhìn trên giường có hình người, nheo mắt, “Đứng lên!”









“Ứng Thường Nguyệt nghe tiếng anh, nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt lém lỉnh dựa vào đầu giường, “Em mới quay xong, mệt quá, boss, em nghỉ xíu...”









“Em qua phòng khác, anh thanh toán tiền.” Đường Sóc lấy đồ tây, mặc lên người.









Ứng Thường Nguyệt nhìn anh không mặt gì, mặt áo, lộ ra bở ngực gợi cảm, anh muốn cô đi, hay là quyến rũ bảo cô ở lại.









Cô muốn ở lại.









“Anh làm kiêu gì chứ? Lúc anh hôn mê, không chỉ thân trên, thân dưới cũng là em tắm giúp anh! Bộ phận then chốt cũng vậy, giờ anh xấu hổ đã muộn rồi!” Cô nằm lười trên giường.









Cô ở nước ngoài cùng anh lâu thế, nhất định đòi báo đáp!









Cô không cần tiền, chỉ cần anh.









“Cho nên, thứ em muốn xem đã xem hết rồi, còn về?” Đường Sóc hướng đến bên giường, để ý áo khoác lớn dưới chân, sắc mặt anh thay đổi, “Ứng Thường Nguyệt, em là nữ minh tinh, là tiểu hoa đán đang nổi, chú ý ảnh hưởng.”









“Em không để ý quy tắc ngầm, dù sao người bên ngoài nói em rất nhiều rồi, nói em theo quy tắc ngầm, em không làm thử, sao có thể chứng thực lời đồn?” cô đứng lên, đứng bên giường nhìn anh.









“nếu đã là lời đồn lại là đồn không thực, thì không cần làm cho nó thành thực.” Đường Sóc thấy hai tay cô đưa về hướng mình, vội lùi sau 2 bước.









“Em thích phòng thế nào? Anh bảo trợ lý đặt cho em.” Đường Sóc quay người lấy điện thoại.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK