Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70586.



Thư ký Tề Viễn Dương mở cửa cho cô, vừa bước vào cô đã thấy tay của Tề Viễn Dương không ngừng ấn bàn phím, bên trong phát ra những âm thanh chém giết dữ dội.





Sáng sớm mà đã chơi điện tử, chỉ có Tề Viễn Dương là được.





Anh ta đúng thật là làm được!





“Nhìn Tề tổng cũng không có thay đổi gì, vậy tôi yên tâm rồi” cô nói xong quay người bước ra.





“Đi đâu chứ, quay lại!” giọng nói Tề Viễn Dương từ phía sau vọng lại.





Cô dừng bước quay lại nhìn anh, chơi điện tử cũng có thể nghiêm túc như vậy, đôi mắt không chớp dán vào màn hình vi tính.





“Sự việc đêm đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, Tề tổng anh có phải để tôi sửa đổi lại kế hoạch đề án? Hay là do tôi đã cảm giác sai?” cô cảm thấy kế hoạch đề án đó đã rất hoàn thiện rồi.





Nếu còn muốn hoàn thiện chi tiết hơn nữa, vậy thì đợi sau khi trúng thầu, nếu như không trúng thầu, thì chẳng khác nào những kế hoạch được làm ra hoàn toàn đều vô nghĩa hay sao.





Âm thanh của trò chơi rất lớn, nhưng với bóng dáng thật cuống hút như vậy, Tề Viễn Dương vẫn nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, gương mặt tuấn tú vẫn không phản ứng gì, “cảm giác sai của cô….”





Cô chỉ nhớ những câu anh nói trước đó, vậy sự việc sau đó thì sao?





Cô đều không nhớ gì cả!





Kể cả việc anh đưa cô về phòng, ngâm mình trong nước nhưng lại không làm bất cứ việc gì, cô hoàn toàn không nhớ gì, chỉ đến lúc cô tỉnh dậy, là đang trong lòng Cảnh Thần Hạo!





Đôi mắt anh vừa nhắm lại, những hình động trên màn hình vi tính của anh bất chợt tắt đi, đã lâu rồi không chơi mà lại không thắng như vậy.





“Vậy nếu như không có vấn đề gì khác, tôi đi trước đây, anh không có gì thì tốt rồi, gọi điện cho anh thì lại không nghe máy” điện thoại vẫn cứ reo mà lại không nhấc máy.





“Điện thoại không để bên mình” anh không muốn nghe máy, vì cũng không biết phải nói gì.





“Ừ” Bùi Nhiễm Nhiễm bình thản nói, sau đó rời khỏi văn phòng của Tề Viễn Dương.





Cô bước vào bộ phận kế hoạch, vẫn là những âm thanh bàn tán xôn xao, tên của cô, tên của Cảnh Thần Hạo, người nhà của họ!





Ngày hôm qua cô đã đoán biết được Cảnh Thần Hạo đưa mọi người đi cùng là có mục đích rồi, không đơn thuần chỉ là vì Dương Dương Noãn Noãn muốn đi chơi, tin tức cũng đã nằm trong dự đoán của cô.





Cô cũng không có nhiều tâm trí để bận tâm những việc vớ vẩn.





Mỗi ngày cũng trải qua một cách bình thường, chỉ có Cảnh Thần Hạo là không thường xuyên đến tìm cô, Tề Viễn Dương cũng không, tuy là làm việc cùng công ty, nhưng rất khó có thể gặp nhau.





Ngày đấu thầu Thanh Quán, một cơn mưa lớn được bao phủ dưới một bầu trời ảm đạm.





Cô và Tề Viễn Dương cùng nhau xuất hiện tại đại sảnh, và còn một số người khác, Tề Viễn Dương trở về được hơn một năm, đã quen biết không ít nguời, mọi người gặp anh ta đều chủ động đến xã giao.





Mọi người nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm bên cạnh Tề Viễn Dương, gương mặt đều nở một nụ cười nhẹ.





“Bộ trưởng bộ kế hoạch của Tề thị thật xinh đẹp!”





“Đúng là đẹp thật, quả thật không tệ, tôi nhìn cũng cảm thấy vui lòng” hai tay Tề Viễn Dương bỏ vào túi quần, và anh nhìn cô cười nhẹ.





Bùi Nhiễm Nhiễm âm thầm đứng đó, gương mặt luôn nở một nụ cười nhẹ.





Bọn họ vẫn đang tâng bốc cô, Cảnh Thần Hạo với gương mặt lạnh lùng từ cổng lớn bước vào, không ít người hướng mắt nhìn theo Cảnh Thần Hạo tiến vào.





Với những trường hợp này Bùi Nhiễm Nhiễm không thấy gì là lạ, nhưng Cảnh Thần Hạo không để ý đến họ, và cô cũng đã lường trước được sự việc như vậy.





Cảnh Thần Hạo và những người đi bên anh đều có vẻ mặt mặt lạnh lùng bước vào đại sảnh, Tề Viễn Dương cũng xoay người bước vào, Bùi Nhiễm Nhiễm đi bên cạnh anh.





Mọi người nhìn thấy vậy, đều lần lượt bước vào đại sảnh.





Hiện trường đấu thầu rất nghiêm túc, bọn họ đều ngồi ngay hàng ghế đầu, người chủ trì đang giới thiệu kế hoạch của cách công ty.





Bùi Nhiễm Nhiễm không nói nên lời, cô hiển nhiên ngồi giữa Cảnh Thần Hạo và Tề Viễn Dương, một bên luôn nở một nụ cười lãng tử, một bên thì gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng không cảm xúc.





Cô cảm giác toàn thân như đầy thương tích, Bùi Nhiễm Nhiễm tỏ ra bất lực, rất bất lực.





Kế hoạch đề án của Tề thị và Cảnh Thị nằm ở phía sau, các công ty khác đều đã được giới thiệu, hai tay cô ôm chặt mình, rõ ràng là đang ngồi trong phòng kín, nhưng cô lại có thể nghe thấy tiếng mưa tầm tã bên ngoài.





Khi kế hoạch của Tề thị sắp được công bố, cô cảm giác rõ ràng bên cạnh Cảnh Thần Hạo vừa mới liếc nhìn cô.





Kế hoạch đề án vừa xong, quả nhiên nhận được phản hồi không tệ, nghe mọi người nghị luận đều cảm thấy rất tốt, cô hiện giờ đang trông đợi là kế hoạch của Cảnh Thị.





Nếu như là kế hoạch của lúc trước, quả thật không biết phương án nào sẽ tốt hơn.





Trong lòng cô rất căng thẳng, nhưng nhìn qua Tề Viễn Dương đang bên cạnh thì lại không có một chút gì là lo lắng, chân gác lên, vẫn ung dung tựa lưng vào ghế.





Có vẻ như cảm nhận được cô đang chăm chú nhìn anh, anh bèn áp sát trước mặt cô nói nhỏ, “Nhiễm Nhiễm, cô đang hy vọng chúng ta sẽ trúng thầu hay là anh ta?”





Thật rất khó khăn phải lựa chọn như vậy!





Nếu như cô ở Cảnh Thị, đương nhiên là muốn Cảnh Thị trúng tuyển, hơn nữa Cảnh Thần Hạo lại là chồng cô!





Nhưng còn bây giờ…..





Cảnh Thần Hạo vẫn là chồng cô, nhưng cô lại không còn là nhân viên của Cảnh Thị.





“Tôi là một nhân viên có trách nhiệm, đương nhiên là muốn Tề thị có thể trúng tuyển rồi” Bùi Nhiễm Nhiễm mĩm cười và nói.





“Quả thật là nhân viên tốt của tôi, không cần biết có trúng thầu hay không, đêm nay cùng nhau dùng cơm nhé”





“Có thể không đi được không, tôi muốn đi đón Dương Dương Noãn Noãn” bên ngoài đang đổ mưa lớn, cô muốn đến sớm đón bọn trẻ.





“Tất cả mọi người trong bộ kế hoạch, đâu phải chỉ có mình cô” Tề Viễn Dương hiểu được trong lòng cô đang lo lắng điều gì, “Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn có Cao Thâm, anh ta vừa mới quay xong một bộ phim, đang rất rãnh rỗi”





“Hơn nữa…” anh nhìn xuyên qua cô hướng mắt về phía Cảnh Thần Hạo, “vẫn còn Cảnh Thần Hạo, con trai và con gái của anh ta, nhất định rất muốn ở bên cạnh bọn chúng, phải không? Cảnh tổng!”





Hai người họ lại có phong cách như vậy trong cuộc họp sao?





Có thể trò chuyện phím như vậy!

Được thôi!





Hai người là nhân vật đặc biệt mà, đâu ai dám nói gì, phía trên người dẫn chương trình vẫn đang giới thiệu về kế hoạch của Cảnh Thị, vẫn là kế hoạch đề án của lúc trước.





“Tôi có thể chăm sóc bọn trẻ, trước tiên là….. phải ở bên cạnh bà xã” Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cơ thể hai người họ gần như sắp chạm vào nhau, như có một tia chớp lướt qua mắt, anh chậm rãi thu đôi tay lại.





Bữa tiệc của nhân viên công ty lại không cho phép tham gia, gia giáo của Cảnh tổng quả thật rất nghiêm ngặt, ai lại có thể chịu đựng được anh” Tề Viễn Dương nhìn anh một cái sau đó ngồi lại vị trí của mình.





“Nhiễm Nhiễm”





Cô ấy chịu đựng mới lạ, rõ ràng lúc trước không phải như vậy, ở bên cô ấy mới chịu chăm sóc Dương Dương Noãn Noãn , chỉ vì không muốn cô đi cùng với Tề Viễn Dương, bản thân cô cũng không muốn đi lắm.





Nếu như trúng thầu thì còn có lý do để đi, còn không trúng thầu cô thật không có mặt mũi nào đến đó.





Toàn bộ kế hoạch đề án đều đã được công bố, các ủy viên bầu chọn phiếu cũng đã rời khỏi hiện trường để thảo luận.





“Nhiễm Nhiễm, hay là tối nay chúng ta cùng nhau đi đón Dương Dương Noãn Noãn” Cảnh Thần Hạo ngoảnh nhìn cô và nói.





“Tối nay nơi nào em cũng không muốn đi, bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, em chỉ muốn đón Dương Dương Noãn Noãn về nhà ngủ sớm” cô đã như vậy còn không vừa lòng sao?





“Đó cũng là chủ ý của anh” anh cũng rất muốn cùng cô đón Dương Dương Noãn Noãn về nhà ngủ sớm.





Mọi người ở đại sảnh đều đang nhiệt liệt thảo luận, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt nhiệt liệt của bọn họ thậm chí còn hứng thú với chuyện đời tư của mình hơn cả các hạng mục kế hoạch của Thanh Quán.





“Chúng ta hãy chờ đợi một lát, công ty nào sẽ được trúng thầu” cô bình thản ngồi xuống, nhưng cơ thể hơi nghiêng về phía Cảnh Thần Hạo.





“Không quan trọng” Cảnh Thần Hạo nhìn cô ánh mắt như một ngọc đuốc.





“Tôi cũng cảm thấy không quan trọng” Tề Viễn Dương vẫn ngồi vị trí ban đầu, nghiêng mắt nhìn về phía cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK