Hù chết anh rồi!
Cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Ôm cô vào lòng, “vất vả rồi, bà xã.”
Nể mặt em cực khổ như vậy, tối nay có thể tiết chế chút hay không?
So với phúc lợi của bản thân, bảo bảo có thể chỉ uống sữa bột, “bà xã, chúng ta đút sữa đi?
“Cảnh Thần Hạo, anh hết thuốc chữa rồi!”
“Anh yêu em mà.” Anh cúi đầu ghé vào tai cô, “Nhiễm Nhiễm, khi mang thai, anh nhịn lâu lắm rồi.”
“Nên bây giờ cũng nên phóng thích rồi!”
“Tính theo một ngày một lần thì, mang thai mười tháng, 300 ngày, cộng thêm ở cữ......”
Tay nhỏ của cô nhéo anh một cái, căn bản không ai tính thế này, em đi ngủ, để coi anh tính thế nào.”
“Bà xã, buổi sáng tốt lành, ngủ đi!” Anh cũng nhắm mắt lại, bây giờ còn hơi sớm, sắc trời vẫn lờ mờ sáng.
Dương Dương Noãn Noãn cũng không vội mà đi học.
Nửa tiếng sau, người trong trang viên lục tục rời giường.
Dương Dương Noãn Noãn nhìn cầu thang, ba mẹ còn chưa thức dậy.
Cho nên, rốt cuộc bọn họ hôm nay có cần đến trường không?
Noãn Noãn ăn khá vui vẻ, không có lo lắng chút nào, ba mẹ kiểu gì cũng sẽ ngủ nướng, cô đã quen rồi.
Hơn nữa nếu không đến trường, hình như cũng không tệ.
Dương Dương nhìn chăm chú bên trong, Cảnh Thần Hạo bước xuống lầu cùng với bộ đồ tây chỉnh tề.
“Daddy, chào buổi sáng!” Bạn nhỏ Noãn Noãn lập tức chào hỏi.
Lấy lòng ba, cô giỏi nhất.
“Ừm, chào buổi sáng.” Anh trực tiếp xuống nhà bếp, sau đó dưới ánh mắt của mọi người bưng điểm tâm lên lầu.
Anh còn chưa lên lầu, đã nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm khoác áo khoác vội vội vàng vàng đi xuống.
“Bao bảo đâu?” Cô trông thấy Cảnh Thần Hạo liền vọt tới, “bảo bảo không thấy rồi!”
“Cố Linh......” Cô nghiêng đầu nhìn bàn ăn, “anh không có bế bảo bảo?”
Trong mọi người, cũng chỉ có Cố Linh thích bế bảo bảo nhất.
“Em không có !” Cố Linh nghi hoặc nhìn cô.
Đây là tình huống gì?
Tối hôm qua cô vốn muốn ra tay, thế nhưng là Mẫn Lệ quấn lấy cô ở trên giường suốt, ngay cả cơ hội bước ra ngoài cô cũng không có.
Đây chẳng phải vẫn còn đang nằm trên giường chưa thức dậy sao?
Cảnh Thần Hạo đang bưng điểm tâm lập tức quăng xuống.
Bành một tiếng, ngay cả Bùi Nhiễm Nhiễm ở kế bên cũng kinh ngạc.
“Cảnh Thần Hạo! Bảo bảo không thấy nữa!” Cô lo lắng ôm anh, “bảo bảo......”
“Không có gì, đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được nó!” Cảnh thần hạo ôm cô đứng dậy, đi lên lầu, “đừng nóng vội, chúng ta đi xem thử.”
Những người phía sau nhìn bộ dạng lo lắng của hai người bọn họ, đều vội vội vàng vàng đi theo phía sau bọn họ.
Bảo bảo ở ngay trong phòng, tại sao không thấy nữa.
Cố Linh mắt nhìn An Quân Huyền, cô không có làm, vậy chính là An Quân Huyễn làm.
Cô hít sâu một hơi, tối hôm qua cô không nên chủ quan, nên trực tiếp đánh Mẫn Lệ ngất xỉu.
Thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Còn mặt của Bùi Nhiễm Nhiễm thì tràn đầy lo lắng, nắm chặt lấy áo của Cảnh Thần Hạo, trong lúc cô thức dậy đợi bữa sáng, cô đi xem thử bảo bảo, thế nhưng bảo bảo không có trong cái nôi.
Dì Nguyệt trong phòng cũng là bởi vì lời cô nói, mới vừa thức dậy.
Bọn họ vừa đi vào, Bùi Nhiễm Nhiễm liền lo lắng bước xuống từ trên người anh, nhìn cái nôi, “Bảo bảo......”
Cô không nên để Bảo bảo ở riêng với cô, nên ở chung với cô. ----------Nhóm dịch Boss - app iNovel-------------
Dì Nguyệt trông thấy bọn họ bước vào, vội đi đến bên cạnh Cảnh Thần Hạo nhận tội, “tôi không biết, Cảnh tiên sinh, đầu tôi còn hơi choáng choáng! Không biết Bảo bảo bị mất từ khi nào!”
“Có camera hay không, ông xã, mau xem thử camera, khoảng năm giờ, em còn thấy Bảo bảo, sao lại không thấy nữa!” Cô quay người bắt lấy áo của Cảnh Thần Hạo, “ông xã!”
“Anh sẽ tìm được Bảo bảo. Em khoan hãy kích động.” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, vô cùng đau lòng.
“Chị dâu! Chỗ này đâu cũng là camera, Bảo bảo nhất định không sao, ai dám động đến con của hai người, không muốn sống chắc!” Cố Linh lập tức nói.
Thế nhưng dưới nhiều camera như vậy, Bảo bảo vẫn không thấy, chứng minh thật sự có đã tính trước.
“Mami, daddy......” Noãn Noãn đi tới, nhìn cái nôi trống trơn, em trai đi đâu rồi?
Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương vừa trầm tĩnh vừa lo lắng, em trai đang yên đang lành sao lại không thấy?
“Ông xã......” Cảm xúc của cô gần như sắp sụp đổ rồi.
Vùi đầu ở trên người hắn, nước mắt dính ướt hết áo vest của anh, “Bảo bảo......”
Cảnh Thần Hạo ôm cô thật chặt, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta sẽ tìm được con thôi, con sẽ không sao đâu.”
Vậy chúng ta mau đi tìm đi! Em đợi không được nữa, em rất sợ, em chưa từng xa con lâu như vậy, con còn nhỏ như vậy, rốt cuộc là ai, tâm địa ác độc như vậy, lại để Bảo bảo rời xa chúng ta......
Cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi, Bảo bảo có bị sao không? Thần Hạo......”
Cô chưa từng sợ đến thế.
Trước kia xảy ra chuyện gì cũng không có cảm giác như bây giờ, ngay cả trước kia bị Âu Dương Lập nhốt trong một căn phòng riêng cũng không có cảm giác này.
Cô sợ hãi con sẽ rời xa bọn họ, sợ cô sẽ mất đi con.
Cảnh Thần Hạo ôm cô đứng dậy, quay người đi ra ngoài, người của hai bên đều tản ra, nhìn dáng vẻ Bùi Nhiễm Nhiễm sụp đổ khóc lớn, trong lòng đều rất khó chịu.
Ba Cảnh mẹ Cảnh cũng luống cuống, cháu trai không thấy, loại chuyện này không ngờ họ lại gặp phải, lại có người dám ra tay với cháu trai của họ.
“Hai con đều không cần đi! Trước khi chưa tìm thấy cháu của ta, đều phải ở lại đây! Ba Cảnh bỗng nhiên nói.
Dù sao cũng tung hoành thương trường nhiều năm, lời này nói ra vô cùng uy nghiêm, những tiểu bối khác đều nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Ý của bác trai là, chúng con sao?” Cố Linh chỉ chỉ mình, “sao có thể!”
“Tối hôm qua cô cũng không có làm gì, lúc này không đứng ra nói chút gì, khiến bọn họ không có người để nghi ngờ, vậy An Quân Huyền có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
Cô còn không biết An Quan Huyền làm gì đứa nhỏ rồi, hiện giờ đứa nhỏ không có ở đây, con trai của ba nuôi, cô nhất định phải bảo vệ nó.
Ba nuôi đem cô nuôi lớn, đối cử với cô rất tốt, cô không thể để cho con của ông ấy xảy ra chuyện.
Bọn họ vất vả lắm mới gặp được nhau!
“Bác trai đương nhiên không muốn hoài nghi các con, nhưng hiện giờ đứa bé không thấy, chúng ta đều phải ở lại đây trước, tất cả mọi người còn chưa ăn sáng, đi xuống lầu hết nào!” Cảnh Thắng nhìn bọn họ, để Nhiễm Nhiễm và Thần Hạo đơn độc đợi một hồi, trong lòng bọn họ nhất định rất khó chịu.
“Ông nội, chúng cháu không thể đi vào xem ba mẹ sao?” Noãn Noãn ngửa đầu nhìn Cảnh Thắng, “mami rất khó chịu, cháu cũng rất khó chịu.”
“Noãn Noãn, chúng ta đều rất khó chịu, nhưng bây giờ mẹ cháu cần sự yên tĩnh, ba cháu đang ở bên mẹ cháu, cháu và anh trai đi theo ông bà xuống lầu ăn cơm nào.” Cảnh Thắng nắm tay Dương Dương, Tô Nhược Nhã nắm tay Noãn Noãn, sau đó đi xuống lầu.
Bùi Nhã Phán và An Quân Huyền cũng đi xuống lầu.
“Con không có tâm trạng ăn cơm, con đi xem thử a Lệ tỉnh chưa.” Lúc cô Nàng đi, ý vị thâm trường nhìn phòng con nít một cái, đầu của dì Nguyệt choáng váng , còn dùng tới thuốc gì đây?
Bỗng nhiên chỉ còn lại Bối Tĩnh Nguyệt một mình đứng trong phòng con nít, cô đi từ từ đến cái nôi, đưa tay sờ lấy cái nôi, nhìn trong đó trống rỗng, trước kia trong này còn nằm đứa cháu ngoại của bà, dễ thương như vậy.
Bà cố ý không có cho Cố Phi Trì đến, sao lại gặp phải tình huống như vậy.Đọc nhanh tại Vietwriter.com