Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70813.



Dương Dương đành ngồi xổm xuống, gương mặt trầm tĩnh nhìn cô ta, hai tay ôm lấy cái thân nhỏ đứng không vẫn của cô bé, “Mật Nguyệt ngoan, gọi tiếng anh đi nào, anh là anh này”





“Dương Dương……”





“Anh trai, anh phục tùng đi, Mật Nguyệt đâu phải là em gái anh đâu, mà là vợ tương lai của anh đó! Noãn Noãn ngồi ăn kem bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, nhìn họ, “mami, con nghi ngờ anh trai nhất ddinhjj bị chị dâu nhỏ cắn chắc rồi.”





“Mẹ cũng thấy vậy.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn hai đứa, cũng nghĩ giống con gái mình.





“Mami.” Dương Dương nhìn thấy mami nhìn anh với gương mặt đang mỉm cười vui vẻ, bèn bế Mật Nguyệt dậy, miệng không ngừng dạy, “gọi anh đi nào!”





“Dương Dương……” Mật Nguyệt nhìn cậu chăm chú, tay nhỏ giang ra bợ lấy cái mặt của cậu, “Dương Dương!”





“Gọi anh đi nào!”





“Ưm ưm ưm……Dương Dương……” Dương Dương bỗng cất cao giọng khiến cô bé khiếp sợ, bỗng nhiên bắt đầu khóc lên.





“Dương Dương……ăn hiếp con kìa……” Mật Nguyệt tựa vào người của cậu bé, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm quần áo của Dương Dương.





Thế là cậu bé lại thua vào tay một cô bé chân vẫn đi chưa vững rồi.





Cậu bé bế cô bé đến bên Lâm Tri Hiểu, “Mật Nguyệt đừng khóc nữa, Dương Dương thì Dương Dương vậy……”





Mật Nguyệt quá đau lòng, nên vẫn chưa bình tĩnh và không ngừng khóc tất tưởi.





Lâm Tri Hiểu bế lấy Mật Nguyệt, “Khóc nhiều quá sẽ xấu xấu đó, Dương Dương sẽ không thương con đâu đấy.”





“Dương Dương……muốn, muốn thích……em em ……” Mật Nguyệt co thân người nhỏ nhắn lại, khóc thúc thích bên Lâm Tri Hiểu.





“Ừm, thích mà.” Dương Dương lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô bé.





Noãn Noãn nhìn thấy động tác của anh trai mình, bèn xuýt xoa bên người Bùi Nhiễm Nhiễm, “mami, sau này con cũng sẽ tìm người chồng giống như anh trai mình vậy!”





“Miễn sao con thích.” Bây giờ cô đang lo lắng cho Cảnh Thần Hạo, và cả Cố Linh nữa.





Còn Mẫn Lệ nữa, không biết Mẫn Lệ có xảy ra chuyện gì không?





Cố Linh thì không sao, nên chắc anh ta sẽ không sao.





Vào buổi chiều, Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên đều trở về.





“Bà xã!” Thích Thịnh Thiên sải bước nhanh đi vào, nhìn thấy Mật Nguyệt đang khóc thúc thích, bèn quay đầu sang nhìn Dương Dương đầu tiên, “con ăn hiếp em à?”





“Không có.” Dương Dương không thừa nhận đo là ăn hiếp.





Cậu bé chỉ muốn Mật Nguyệt gọi mình là anh trai mà thôi.





“Được thôi, không có ức hiếp.”Thích Thịnh Thiên cúi người, bế Mật Nguyệt lên, “đã gặp daddy rồi nè, đừng khóc nữa, nếu khóc nữa thì daddy đau lòng lắm đấy.”





Mật Nguyệt mếu máo, không còn khóc nữa, nhưng mà mặt cô bé rất tủi thân.





“Rốt cuộc là sao? Mật Nguyệt vẫn còn nhỏ, không có thù hằn gì cả! nhất định có chuyện to lớn gì rồi!” Thích Thịnh Thiên thấp đầu nhìn những người kia, Cảnh Thần Hạo thản nhiên từ bên cạnh họ lướt qua.





Lâm Tri Hiểu ngẩn đầu nhìn họ, “không có sao đâu! Mật Nguyệt cứ gọi Dương Dương hoài, Dương Dương thì dạy con mình gọi là anh trai, thế là con khóc lên đấy!”





“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, khóc gì mà khóc!” Thích Thịnh Thiên thấp đầu nhìn Mật Nguyệt, “thì gọi Dương Dương vậy, muốn gọi gì gọi, con gái tôi là nhất mà!”





Dương Dương lạnh lùng ngồi đó, cậu bé đã chiều theo Mật Nguyệt rồi mà, nhưng bây giờ cô bé vẫn chưa nói rành mạch.





“Đương Sóc đâu?” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh mình, “Có tìm thấy Cố Linh chưa? Còn Mẫn Lệ nữa? những người khác ra sao rồi?”





“Lát nữa Đường Sóc sẽ đến đây, vẫn chưa tìm thấy Cố Linh, đã đến ven biển hạ du rồi, nhưng mà……” ngữ khí của anh ta bị khựng lại, “An Quân Huyền và Bùi Nhã Phán đã nhảy xuống sông rồi, nhưng họ vẫn không sao.”





“Sao họ lại nhảy vào trong đó vậy?” Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng khẩn trương lên, “xảy ra chuyện gì thế?”





“Không biết, có thể……tự tử.” gương mặt của Cảnh Thần Hạo không chút biểu tình nói.





“Tự tử?” Bùi Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay anh ta, “họ……tự tử vì tình à?”





Anh ta quay sang nắm lấy tay cô, mặt lạnh lùng nói, “nghe nói rằng Bùi Nhã Phán nhảy xuống trước, sau đó An Quân Huyền cũng nhảy xuống theo.”





“Chị dâu, chuyện của họ chị đừng quan tâm lo lắng nữa, chị lo lắng thì có ích gì họ cũng không hiểu đâu!” Thích Thịnh Thiên bế Mật Nguyệt đứng trước mặt họ, “cái người họ An đó, không phải là người tốt!”





“Em biết, nhưng anh ta cũng đâu là gì? Em vẫn hy vọng hai người họ sống tốt, nếu như hai người họ còn dám làm gì nữa, thì em sẽ không để yên đâu, em đã không thể chịu được sự mất mát đi con cưng chúng ta thêm một lần nữa.” cô ta suy nghĩ đến ba ngày hôm đó, thật sự sống không bằng chết!





“Chắc chắn mà! Em và anh Hạo nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, làm sao có thể để An Quân Huyền đạt được như ý!” Thích Thịnh Thiên nhẹ nhàng vỗ dành Mật Nguyệt, “cục cưng Mật Nguyệt, chúng ta đi tìm Dương Dương có được không?”





Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn Thích Thịnh Thiên một hồi, Dương Dương ở đây có được không nhỉ?





Còn cần tìm?





Sau đó cô ta cô ta trống mắt nhìn Thích Thịnh Thiên bế Mật Nguyệt, giao cho Dương Dương, lập tức nghe thấy Mật Nguyệt non nớt gọi, “Dương Dương……”





Thích Thịnh Thiên đoàn viên ngồi bên cạnh Lâm Tri Hiểu, ôm lấy cô ta tựa vào người mình, “bây giờ tôi muốn biết tình trạng của Đường Sóc là như thế nào? Ưng Thường Nguyệt đã chăm anh ta bao lâu nay, thế mà không cùng về đây với người ta, anh ta có phải là qua cầu rút ván, không đếm xỉa đến người ta nữa không?”





Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không biết Đường Sóc giờ ra sao, nên không phát biểu ý kiến, nhưng mà Đường Sóc không phải loại người đó đâu!





“Anh có thể hỏi anh ta mà.” Ánh mắt của Cảnh Thần Hạo nhìn hướng ra cửa lớn.





Gương mặt đẹp trai của Thích Thịnh Thiên nhăn nhó, không phải đen như vậy chứ?





Anh ta vừa nói thôi mà Đường Sóc đã đến rồi.





“Tôi vừa bước vào đã nói xấu tôi rồi.” Đường Sóc nhìn Thích Thịnh Thiên, Noãn Noãn chạy đến gần anh ta.





“Chú Đường!” Noãn Noãn ngẩn đầu nhìn anh ta, “đã lâu không gặp rồi, chú rất nhớ con!”





“Đã lớn thế rồi à.” Đường Sóc cúi đầu xoa vào tóc của cô bé, “chú cũng rất nhớ con.”





“Hihi! Mọi người đều rất nhớ chú! Chú có thể về đây thật là tốt quá!” Noãn Noãn cười hihi kéo lấy tay anh ta ngồi trên ghế sofa, “chú Đường, lần này chú sẽ không đi nữa chứ?”





“Không đi nữa.” anh ta cười nhợt nhạt, ánh mắt nhìn Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi đối diện, “em bé đâu rồi?”





“Đang ngủ!” Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ tay lên lầu.





“Vậy cho con ngủ trước đi, nếu con thức dậy tôi sẽ đến thăm sau.” Anh ta nhớ rằng trong lúc mình đang hôn mê, thì em bé vẫn còn trong bụng mẹ.





Bây giờ đã sinh ra rồi.





“Thấy anh không sao tốt quá.” Bùi Nhiễm Nhiễm chú ý đến anh ta, thấy thần thái cũng không tệ.





“Viên đạn vẫn còn nằm trong đầu, không thể không sao được.” tuy rằng có khó chịu thật, nhưng mà thần thái anh ta có vẻ nhẹ nhàng thư giãn.





“Sau này sẽ có cách thôi.” Cô ta cười an ủi.





Viên đạn đó không nên bắn vào người anh ta.





“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Cô ta kéo Cảnh Thần Hạo đứng dậy, ghé vào tay anh ta nhẹ nhàng nói, “anh ta có thể uống rượu không?”





“Có thể.”





“Vậy anh cùng uống với anh ta nhé.” Cô ta uống rượu không được, phải cho con bú nữa.





“Tự nhiên.”



Trong lúc ăn cơm, mọi người ngồi nói chuyện với nhau, Mật Nguyệt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâm Tri Hiểu, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào Đường Sóc đang ngồi đối diện, người chú này chưa từng thấy qua, nên cứ nhìn chú ấy suốt.





“Mật Nguyệt, nhớ chứ! Đối diện là Đường thúc thúc đấy, sau này ngày lễ tết cứ đến xông nhà, chú ấy sẽ cho con bao lì xì lớn đấy, không cho thì cứ phá nhà chú!” Thích Thịnh Thiên để ý thấy sắc mặt của Mật Nguyệt, cười dặn dò cô bé. “có nhớ chưa con?”





“Lì xì……lớn……” Mật Nguyệt nói lấp vấp.





“Đúng vậy, lì xì lớn!” Thích Thịnh Thiên nhìn con yêu chiều xoa vào tóc cô bé, “chính là như thế!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK