Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70595.



Họ nếu như kết hôn thật rồi, còn có thể dễ dàng ly hôn như vậy sao?





Làm sao có thể!





Bốn người đi đến bên xe, Bùi Nhiễm Nhiễm để Dương Dương Noãn Noãn lên xe, cô tạm thời đứng ở bên xe, ánh mắt thanh lạnh nhìn vào Cảnh Thần Hạo.





Lưng anh đối mặt ánh sáng, thân hình cao to đứng trước mặt cô, nhìn không rõ sắc mặt của anh, nhưng cũng biết sắc mặt anh bây giờ không tốt, cả người đều đang lạnh lùng ép người.





“Anh vẫn là đi bệnh viện xem thử đi! Cô ta nếu như nhất quyết khẳng định là Noãn Noãn làm, cô ta là người công chúng, nói chuyện nhất định có sức ảnh hưởng, nói không chừng sẽ nói cho bên ngoài nghe, chi bằng hi sinh mỹ nam kế của anh một chút?” Cô miễn cưỡng tiết ra nụ cười, thật ra trong lòng một chút cũng không vui.





“Dạo này em rất bận, đừng có qua đây nữa, lần này là nghiêm túc đấy, xử lý xong Diệp Mộ Yên chúng ta hãy gặp mặt lại! Em không muốn Noãn Noãn của em bị oan ức, em cũng không muốn chúng ta sống cuộc sống như thế này, để anh và người phụ nữ khác chơi trò gia đình với nhau!” Bùi Nhiễm Nhiễm trong lòng đau khổ, cho nên bữa tối lúc Tố Nhược Nhã đang nói, cô ngay cả một câu cũng không muốn nói.





“Được!” Cảnh Thần Hạo đồng ý rất nhanh.





“Vậy……chúc ngủ ngon!” Bùi Nhiễm Nhiễm quay lưng định muốn đi.





Nhưng lại đột nhiên bị anh ôm lấy, cơ thể nhỏ áp chặt vào lòng của anh.





“Trước khi ra đi, muốn ôm ôm em.” Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, Nhiễm Nhiễm của anh, quá ấm ức cho cô rồi.





Cảnh Thần Hạo vùi đầu vào cổ cô, giọng nói trầm thấp ở đôi vai cô từ từ nhả ra, “Anh sẽ không ly hôn với em, càng sẽ không kết hôn với cô ta.”





Trong lòng anh chỉ có Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn ở bên Nhiễm Nhiễm, sẽ không ở bên người phụ nữ khác, những người khác đều không phải là Nhiễm Nhiễm.





“Mọi chuyện anh sẽ xử lý, đợi anh.” Anh tiếp tục nói.





Cơ thể Bùi Nhiễm Nhiễm vừa bị ôm chặt từ từ thả lỏng, đưa đôi tay ra cũng ôm lấy anh, nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Uhm.”





“Nhìn thấy anh tổn thương, vậy nhớ hãy nhớ đến anh.” Anh lưu luyến không nỡ nói.





“Uhm.” Cô tiếp tục đáp.





Gió nóng của buổi tối mùa hạ thổi phù phù phù đến, hai người áp chặt nhau, nhưng lại không cảm thấy nóng.





Sau khi ôm nhau được vài phút, hai người mới tách ra.





Cảnh Thần Hạo cứ nhìn vào cô mở cửa xe lên xe, sau đó chiếc xe màu đỏ từ trước mặt anh lái ngang qua.





Nhiễm Nhiễm rời khỏi rồi, nhưng họ rất nhanh lại gặp mặt lần nữa.





Sau lưng Cảnh Thần Hạo có người đến, anh lạnh lùng mở miệng, “Đi bệnh viện.”





Trong xe trên đường về, Bùi Nhiễm Nhiễm lái xe không nhanh, rất bình tĩnh, cô có chút không tập trung, cho nên lái càng ngày càng chậm.





Dương Dương Noãn Noãn ngồi đằng sau nhìn vào cô, mẹ nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nhất định rất đau khổ.





Chỉ riêng Noãn Noãn bị oan, mẹ đã rất khó chịu rồi, huống chi còn không biết lúc dưới lầu họ nói cái gì.





“Mẹ……” Noãn Noãn ấm ức gọi lên một tiếng, giọng nói nhỏ ngọt ngào.





“Noãn Noãn, mẹ tin con, nhất định không phải con sai, mẹ cũng không có sao, chúng ta về nhà tắm rửa, mẹ ở bên con, được không?” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe tiếng của cô bé, cách nghĩ trong lòng liền một hơi nói ra.





Cô muốn ở bên Noãn Noãn, tối nay nhất định phải ở bên cô bé.





“Uhm.” Noãn Noãn gật đầu, tay nhỏ nắm tay anh trai.





Dương Dương nhìn vào hai người, mẹ và em gái không sao thì tốt, chỉ là lo lắng hai người có chuyện, nhưng mẹ không sao thật sao?





……





Bệnh viện Thụy Nhã.





Lúc Cảnh Thần Hạo đến, An An vẫn đang kiểm tra tổng quát, Diệp Mộ Yên và Tố Nhược Nhã cứ ở bên cạnh suốt, nhưng dì Nguyệt người nói chuyện lớn nhất lại không thấy bóng dáng.





“Hạo Nhi, con cũng đến xem An An, rốt cuộc là con trai mình, yên tâm không được.” Tố Nhược Nhã trong lòng thở phào nhẹ nhõm.





Sợ rằng thái độ Cảnh Thần Hạo đối xử với An An không tốt lắm.





Chuyện này vốn dĩ là lỗi của anh, bây giờ sinh An An ra, không thể không chịu trách nhiệm!





Diệp Mộ Yên nghe được lời của Tố Nhược Nhã, cũng nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, liền lập tức lại quay lưng qua đó.





Tính cách đó của Cảnh Thần Hạo, căn bản chính là không giống đến thăm An An, giống như là chất vấn hơn.





“Xem ra không sao, cũng không lo lắng rồi.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng mở miệng, ánh mắt thanh lạnh nhìn vào bóng dáng nghiêng của Diệp Mộ Yên.





Trong ấn tượng của anh, trước ngày đó, anh và Diệp Mộ Yên không hề có giao tiếp gì, đột nhiên xuất hiện chuyện đó, lúc đó, cô ta nghĩ gì thế?





Vì anh say rượu bị ép buộc bất lực?





Hay là âm mưu đã lâu?





X quang não kiểm tra không ra vấn đề gì, Diệp Mộ Yên bế An An không mấy dễ dàng ngừng khóc đi về phía ngoài.





Tố Nhược Nhã có chút nôn nóng đi theo, không có vấn đề thì tốt, chỉ là sợ có vấn đề!





Hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của vài người, còn có tiếng quan tâm hỏi han của Tố Nhược Nhã, mỗi một câu hỏi han, Diệp Mộ Yên đều kiên nhẫn trả lời.





“Mẹ, mẹ thích như thế, bế nó tạm thời rời khỏi ánh nhìn của con.” Cảnh Thần Hạo đột nhiên mở miệng.





Lời nói này của anh trong dự doán của Diệp Mộ Yên, nếu anh đã đến bệnh viện rồi, không thể nào là đến thăm An An thật, chuyện gì cũng không làm!





Bây giờ quả nhiên nhịn không được rồi sao?





Cô đột nhiên có chút mong đợi, anh sẽ nói những gì!





Tố Nhược Nhã vừa nghe câu này, chính là có lời muốn nói, vội vàng bế An An đi từ lòng của Diệp Mộ Yên.





Hành lang yên tĩnh của bệnh viện chỉ còn lại hai người họ.





Diệp Mộ Yên rộng lượng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn vào anh, cười nhạt.





“Uhm……à…….”





Cổ họng thon gọn của Diệp Mộ Yên bị bàn tay lớn nắm lấy, khuôn mặt nhỏ lập tức cau mày lên, yếu ớt như là chỉ cần anh dùng sức, cổ họng của cô thì sẽ lập tức đứt ngay.





“Cảnh tổng!” Đầu của Diệp Mộ Yên từ từ ngã về sau, “Anh như thế chúng ta không cách nào nói chuyện được, hay là chuyện anh nắm lấy cổ tôi, ngày mai sáng sẽ được lên báo?”





“Cô tưởng rằng cô có cơ hội đó?” Tay phải Cảnh Thần Hạo đột nhiên dùng sức, lạnh lùng, ánh mắt không thấy đáy nhìn vào cô, “Diệp Mộ Yên, là ai để cô tính kế tôi? Hay là bản thân cô?”





Vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo, khiến Diệp Mộ Yên sợ hãi, cô hình như đắc tội phải người không nên đắc tội!





Nhưng phải làm sao?





Cô đã đắc tội rồi, cô đã không còn đường lui!





“Cô dựa vào gì cảm thấy, vì một đứa trẻ, tôi sẽ ở bên cô?” Cảnh Thần Hạo lạnh hứ, ánh mắt khóa chặt đôi mắt cô, “Hay là dựa vào khuôn mặt của cô? Thân hình, hay là những mặt khác?”





“Cảnh tổng hình như……hiểu lầm tôi rất sâu, tôi……không hề muốn gả vào Cảnh gia, chỉ là……” Cô gian nan mở miệng, cổ họng thực tình đau đến lợi hại, cảm giác bản thân sắp không thể nói chuyện được.





“Ý tốt……của bác gái……, tôi không thể……từ chối, khụ khụ khụ……” Cô bắt đầu ho sặc sụa.





Cảnh Thần Hạo nghe thấy tiếng ho của cô, cảm giác hình như có nước bọt bắn ra, vội vàng lỏng tay ra, chê bai lấy khăn tay lau tay.





Còn cổ họng Diệp Mộ Yên ở đối diện không mấy dễ dàng được giải thoát, lúc này đang dịu xuống lại, ánh nhìn cũng chú ý đến động tác của anh.





Đợi sau khi cổ họng của cô tốt được chút, Cảnh Thần Hạo còn đang lau tay, vẻ mặt đó rõ ràng đang chê bai.





“Cảnh tổng, chúng ta đã từng thân mật qua rồi, còn để tâm một ít nước bọt đó sao?” Diệp Mộ Yên nực cười nhìn anh, “Nước bọt năm ngoái đã ăn qua rồi!”





“Cô đang tìm lối chết.” Khăn tay trên tay Cảnh Thần Hạo ném dưới đất, lạnh mắt nhìn vào cô, đáy mắt đều là ánh mắt nguy hiểm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK