"Cô nói đến là đến, nói đi là đi, không cho tôi phúc lợi gì cả, lần sau cô có đến đây thì sẽ không may mắn vậy đâu." Anh ta thấp đầu đến gần cô, "Phán Phán...... cô cảm thấy cô có thể cho tôi được gì không?"
"Tôi đã cho anh tất cả, lần đầu tiên, lần thứ hai, và cả lần thứ nhất sau khi anh dặn dò cũng là của anh rồi!" phần thân cô không thể lùi được nữa, nhưng bước chân thì vẫn tiếp tục đi lùi lại.
"Nhưng mà cô cảm thấy nhiêu đó là đủ rồi sao?" anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, "những điều cô muốn biết rất nhiều, cô muốn biết thì phải trả giá chứ?"
"Anh không nói thì thôi, không sao cả, lần sau mà có gặp anh ta lần nữa, tôi sẽ ném hình anh trước mặt anh ta, hỏi xem anh ta có nhận ra anh không!" cô ta không dám hỏi, cho dù có ra sao thì cũng không dám hỏi.
Bởi vì không dám hỏi, nên mới đến tìm anh!
"Quan tâm tôi đến vậy, chẳng lẽ cô không còn thích anh rể mình, chuyển sang thích tôi rồi sao?" anh ta bỗng nhiên cười, ôm cô ta đứng dậy, đi lên lầu.
"An Quân Huyền, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!" cô ta la thất thanh.
"Cô đã dâng người đến tận nhà, tôi không làm gì thì sẽ cảm thấy có lỗi với cô lắm!" An Quân Huyền bước nhanh lên lầu.
Bùi Nhã Phấn cố gắng dùng sức đẩy ngực anh ta ra, "bây giờ anh muốn làm ngựa ăn cỏ cũ à? Anh muốn ăn, nhưng tôi không cho anh ăn, tôi cũng không muốn ăn."
"Vậy sao?" thân thể cô rơi trên chiếc giường lớn, thân thể to lớn lao vào thân cô.
"Cô không muốn, thì đến tìm tôi làm gì? Nếu như chỉ là hỏi thăm thôi thì cô có thể gọi điện thoại mà, tôi không thay đổi số điện thoại." An Quân Huyền sờ vào mái tóc cô, "còn không thừa nhận?"
"Tôi đâu phải như thế, làm sao mà thừa nhận được?" cô ta nghiên đầu, tránh xa khuôn mặt anh ta, "nếu như anh không muốn nói sự thật cho tôi biết, thì thôi vậy, tôi cũng không nhất thiết phải biết, dù sao thì chuyện của anh không liên quan đến tôi, tôi chỉ quan tâm đến bác hai gái thôi."
"Bác hai gái? Cô chắc chắn là chỉ quan tâm đến bác hai gái của cô thôi sao?" anh ta chầm chậm cởi quần áo trên người cô, "đêm hôm khuya khắc đến đây tìm tôi chỉ vì chuyện của bác hai gái? cô nói bác hai gái cô có tin không đây?"
"Đồ khốn kiếp!" cô ta bỗng nhiên giơ tay tát vào mặt anh một cái.
Cái tát thanh thúy vang dội.
An Quân Huyền ngừng ngay hành động, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô ta, "lần đầu tiên phát hiện thấy cô không giống như tôi tưởng tượng."
Trước đó, cô là một người phụ nữ ngoan ngoãn, còn bây giờ không nằm trong kiểm soát của anh nữa.
"Cũng giống như anh không hiểu tôi, và tôi cũng không hiểu anh vậy!" Bùi Nhã Phán bị anh ta đè lên người không thoát thân được, nhưng ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm vào anh.
Bây giờ đến cả cô cũng không thể hiểu được nội tâm của mình.
"Hehe, cô nghĩ cô có thể gạt bản thân và gạt cả tôi sao?" An Quân Huyền khẽ cười, nhưng không ép cô nữa.
Mà anh ta đứng dậy, đi lấy rượu và ly.
Bùi Nhã Phán cũng nhanh chóng ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo gọn gàng lại, nhìn động tác của anh ta.
"Ông ta là cha tôi, cô đã vừa ý với cái đáp án này chưa?" An Quân Huyền bưng ly rượu lên, thấp đầu nhìn cô ta.
Bùi Nhã Phán chú ý đến thao tác nhẹ nhàng của anh ta, cổ chiếc áo sơ mi vẫn còn hở, mà còn đứng đó một cách thong thả vểnh môi cười nhợt nhạt, dường như anh ta không để tâm đến gì cả.
Cha của anh?
"Anh......không phải cô nhi sao?" cô ta chầm chậm lấy cái gối ở đầu giường, ôm vào người nhìn anh ta.
"Cô nhi thì cả đời đều là cô nhi sao?" An Quân Huyền nhấp một hớp rượu, quay người sang bên cửa sổ bằng kính rộng lớn, "ngoại trừ Tôn Ngộ Không được sinh ra từ tảng đá ra, thì ai mà không có cha mẹ chứ?"
"Chuyện cười này không thấy buồn cười gì cả." cái gì mà Tôn Ngộ Không chứ, hoàn toàn không khớp với câu chuyện của họ đang nói.
"Không buồn cười sao? Tôi cảm thấy vẫn được đấy chứ!" An Quân Huyền nhìn vào bầu trời đen tờ mờ sáng, "thời tiết ngày mai không được tốt lắm."
"Từ lúc nào mà anh trở thành nhà phong thủy?"
"Chẳng lẽ cô không hiểu nãy giờ tôi đang có ý muốn cô ở lại sao?" vì ngày mai có thể trời mưa, nên tối nay đừng về.
Cô ta thật sự nghe không hiểu ý anh ta.
"Anh ta là cha anh, sao hai cha con lại xa cách nhau thế? Trước giờ không nghe anh nhắc."
"Tôi cũng không biết nên nói như thế nào?" bên tay trái anh ta cầm ly rượu, tau phải thì để vào túi quần, "huống hồ chi chuyện quá khứ có gì quan trọng?"
"Quá khứ đều là ký ức, là trải nghiệm đời người, không có gì là không quan trọng cả?" cô ta cảm thấy quan trọng.
"Vì chuyện quá khứ mà ảnh hưởng đến hiện tại của mình, thì cô nghĩ có quan trọng không?" anh ta nốc cạn ly rượu trên tay, đặt cái ly xuống quay người sang nhìn cô, "đi thôi!"
Anh ta đúng là một người mâu thuẫn, vừa mới kêu cô ta ở lại mà giờ lại kêu cô ta đi?
Cô ta chầm chậm từ giường ngồi dậy, nhìn anh ta, bước chân gượng gạo đến trước mặt anh, chủ động tiến về phía trước ôm lấy cái eo của anh, "tôi muốn ở lại."
"Thấy tôi tội nghiệp nên muốn ở lại à? Ngựa tốt thì không ăn cỏ cũ, cô vừa nói ấy."
"Tôi cũng không phải là ngựa tốt! anh cũng không phải cỏ!" cái đầu cô tựa vào lưng anh, hai tay dùng sức, "bây giờ tôi cảm thấy những chuyện trước kia đều không quan trọng nữa, sau này chỉ nhìn về phía trước, chuyện tương lai mới là quan trọng nhất."
"Tương lai......"
"Đúng vây! Tương lai mới quan trọng, ví dụ chúng ta có thể sống tốt với nhau!" cô ta không muốn nhìn thấy anh ta một mình uống rượu sầu như thế.
Rất muốn ngồi cùng anh ta.
An Quân Huyền cúi đầu nhìn tay cô đang nắm lấy tay mình, "sống với nhau cũng được, em chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn!"
Anh ta bỗng nhiên buông tay cô ra, quay lưng nhìn cô, "vậy còn chờ gì nữa?"
"Ừm?"
Vẻ mặt cô hoài nghi, hai người liền ngã nhào xuống giường.
Cỏ cũ thì cũng phải ăn một cách vui vẻ mới cam lòng.
--
Mấy ngày nay Mẫn Lệ có tí buồn phiền.
Lúc ngồi ăn sáng, nhìn Cố Linh ngồi phía đối diện, "vợ......"
"Đừng nói nữa, hôm nay sẽ cùng anh đến công ty, xem như em đền tội, có được không?" Cố Linh vừa mở miệng bèn gián đoạn lời nói của anh.
Sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục, nên ở chung phòng là không thể nào.
Mỗi tối ôm lấy cô đều vô dụng, cô ta kiên định không thể thỏa hiệp.
Vừa nghe anh nói giọng tủi thân, là biết anh ta muốn gì.
"Đền tội? tội gì? Vợ, việc đó đợi đến khi chỉ có hai vợ chồng rồi hẳn nói tiếp!" bây giờ bên cạnh có rất nhiều người hầu, bây giờ nói chuyện đó không thích hợp mấy.
Cố Linh tưởng thật nên không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi ăn sáng.
Mấy ngày nay cô đều nghỉ ngơi tại nhà, căn bản là không có ra ngoài.
Vả lại hôm nay còn trời mưa nữa.
Cô ta và Mẫn Lệ đến công ty, đúng lúc có một buổi hội nghị, ở bên ngoài phòng hội nghị gặp được bên hợp tác.
Người đó nhìn thấy Cố Linh đứng cạnh Mẫn Lệ, trước giờ chưa từng thấy nên trong mắt người đó có chút hoài nghi.
"Xin chào, tôi tên là Cố Linh, là vợ anh ta." Cố Linh mỉm cười đưa tay ra bắt tay với người đó, ung dung hào phóng tự mình giới thiệu.
Lời nói của cô ta, không chỉ khiến người đó kinh ngạc, ngay cả Mẫn Lệ bên cạnh cũng ngơ ngác, hai người kết hôn ngầm, ngoại trừ người nhà của anh ta biết thì những người ngoài không ai biết cả.
Nhưng mà bây giờ, cô lại chủ động tự mình giới thiệu.
"Hóa ra Mẫn tổng đã kết hôn rồi à, không đủ ý tứ rồi! rượu hỷ vẫn chưa uống được một ly nào." Người đó nhìn họ mỉm cười, "Mẫn phu nhân rất xinh đẹp, hai người rất xứng đôi!"Đọc nhanh tại Vietwriter.com