Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70461.



Nếu là Đường Tư Điềm, thì người đàn ông đó là ai?





Tối qua cô cũng không có ấn tượng gì...





Cảnh Thần Hạo chắc cũng không muốn nói, thôi cô cứ để trong lòng vậy, dù sao đi nữa, đứa con cũng mất rồi.





Cô tức giận, dù giận hơn nữa thì được gì.





Đường Tư Điềm là em gái ruột của Đường Sóc, quan hệ họ tốt như thế, chắc sẽ không làm gì cô ta.





Nhưng xảy ra chuyện như thế, lòng cô thật khó chịu, dù mấy ngày nay biểu hiện bê ngoài nhìn khá ổn, nhưng cô không muốn Dương Dương Noãn Noãn lo lắng, cũng không muốn anh lo lắng.





Nhưng đêm đó..suýt nữa thì có có quan hệ với người đàn ông khác, anh mà thấy chắc sẽ đau lòng hơn.





Nhưng tại sao trước mặt cô, anh đều không nói!





Cô trấn an lại tâm trạng mình, cười đáp, “Em ổn thật mà, nếu anh còn không đến công ty, Tri Hiểu sẽ lại than với em, bọn họ chắc không còn thời gian hẹn hò.”





Cảnh Thần Hạo điềm đạm nói, “Họ ngày nào cũng gặp nhau ở công ty, hẹn hò gì nữa.”





“Công việc và chuyện riêng tư không giống nhau, nếu như Thích Thịnh Thiên nghe điều này, chắc sẽ hận anh chết mất.”





Thích Thịnh Thiên không dễ dàng gì mới ở bên Lâm Tri Hiểu, kết quả là dạo này bận đến mức không có thời gian hẹn hò.





“Sẽ không.”





“Dạ dạ dạ, không! Nhưng anh nên loại bỏ các tác động tiêu cực đi được không?” Bùi Nhiễm Nhiễm dựa vào ngực anh, tuy là cách mặt trời qua lớp dù mỏng, nhưng vẫn có thể đi dạo bên ngoài, cảm thấy thật tuyệt.





Tay đang ôm eo cô bỗng xiết chặt chút, “Ở nhà cùng với em.”





Quả là bướng bỉnh!





Dựa vào ngực anh ta, cảm thấy tim anh đang đập rất mạnh, thấy rất an tâm.





Cô nhẹ nhàng nói, “Hôn lễ cách nay chỉ còn bảy ngày thôi, sức khỏe em chắc bình phục rồi.”





“Không gấp, anh cố ăn cho khỏe.” Nghe nói ít nhất 1 tuần, sau bảy ngày mới có nửa tháng.





“Anh không gấp, em gấp!” Cô cười đáp, ngón tay lắc lắc trên tay anh, “Chồng tốt như thế, không lấy về, bị người khác cướp làm sao?”





“Ừm,... anh nói sẽ ở rễ?”





Lại gả cho cô?





“Nói nhầm?” cô lại lắc tay anh, “Em muốn đi dạo, ở đây và nhà có gì khác biệt?”





“Ừm.”





Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh nắm tay đi dạo khắp hoa viên, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt anh, cảm thấy thật bình yên, ngày tháng đạm bạc chút có gì không tốt.





Tay trái sờ lên bụng, nếu con còn thì quá tốt rồi.





Chân cô bước rất nhỏ, bước chân anh cũng chậm theo cô, anh dường như muốn song hành cùng cô.





Cô động cái miệng nhỏ xinh, cuối cùng vẫn hỏi, “Anh có hận em khi không nói với anh, đứa nhỏ là con anh? Anh giận cũng đúng!”





“Nhiễm Nhiễm, nếu đứa trẻ còn, đêm đám cưới nói với anh, thì quả là 1 điều bất ngờ lớn, giờ...không giận.” Anh không giận cô, anh giận mình.





Sao anh không ở bên cô, chăm sóc cô thật kỹ.





Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh, cố ý ngừng lại, không tức mới lạ!





Nếu đổi là mình, cũng sẽ tức giận.





Cô đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, “Tức mà, tức mà!”





Cảnh Thần Hạo cúi đầu ngang bằng cô, miệng nở nụ cười, “Khiến anh tức, để dỗ anh hả?”





“Vậy thì thôi vậy! Năng lực trị thương của anh tốt em.” Bùi Nhiễm Nhiễm lấy tay ra khỏi tya anh, nhanh chóng bước lên trước.





Đại boss nhìn bóng lưng cô, miễng móc hình nụ cười, từ từ đi đến đằng sau cô.





Anh không phải không tức, chỉ là không tức trước mặt cô, không muốn những ảnh hưởng tiêu cực ảnh hưởng cô.





...





Cuối tuần thứ 2, Lâm Tri Hiểu đến thăm cô, sau đó đại boss bị Thích Thịnh Thiên ép đi khỏi.





Hai người đều ở vườn hoa, dưới bóng râm màu xanh của cây dù, trên bàn đã để trái cây gọt sẵn.





Lâm Tri Hiểu tay cầm ly nước ép, nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đang mặc áo khoác bên ngoài, cô nóng đến mức chỉ mặc 1 cái áo mỏng, vậy mà Nhiễm Nhiễm...





Cô nhẹ nhàng hỏi, “Cậu nóng không?”





“Cũng tạm.”





“Sức khỏe quan trọng nhất, quần áo thì mặc đại cũng được.” Lâm Tri Hiểu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi cười, nghĩ đến hình ảnh cô khi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, trong lòng cô ta lại đau.





Cô thật không thể tưởng tượng nỗi, thân làm 1 người mẹ, mà Nhiễm Nhiễm lại thích con nít như thế, đứa trẻ giờ không còn, không biết buồn đến mức nào!





“Tớ cũng muốn mặc ít xíu, anh ta nhìn sẽ giận đó.” Thật không biết vị bác sĩ nào nói với Cảnh Thần Hạo, nhưng có thể là do cơ thể cô quá yếu, cô cũng không thấy quá nóng.





Có thể chỉ mặc 1 cái cũng được.





“Đại boss đau lòng đó.” Lâm Tri Hiểu gật đầu, cảnh ở phòng phẫu thuật hôm đó, cứ hiện rõ ràng trước mắt cô.





1 người lạnh lùng đứng bên ngoài phòng mổ, còn ra tay tàn độc với Đường Sóc như thế, bọn họ là anh em tốt, nhưng lại biến thành thế này!





Bùi Nhiễm Nhiễm lấy ly nước chanh, con không còn, gần đây khẩu vị cũng khác, muốn uống gì chua chua.





“Đoán chừng sau này đại boss và Đường tổng không làm anh em được nữa!” Anh em trở mặt, tương thân tương xác, không ngờ lại xảy ra xung quanh cô!





Bùi Nhiễm Nhiễm nghi ngờ quay đầu nhìn cô ta, Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc?





Người đêm đó là...





“Đêm đó là...Đường Sóc?” mấy ngày nay cô không hỏi Cảnh Thần Hạo, anh cũng không chủ động nói.





“Nhiễm Nhiễm, cậu không biết! Quên! Cậu bị bỏ thuốc!” Lâm Tri Hiểu mặc áy náy nhìn cô, không nên nhắc chuyện không vui trước mặt cô.





“Beng!”





Ly nước trên tay Bùi Nhiễm Nhiễm rơi xuống đất, cô nhìn những mảnh vỡ dưới nền nhà, cô biết chắc là Đường Tư Điềm làm, nếu như khiến Cảnh Thần Hạo cho rằng cô ngoại tình, tìm đại 1 người là được.





Cô chưa từng nghĩ đến Đường Sóc.





Người đêm đó lại là Đường Sóc!





Bọn họ.. cho dù chưa xảy ra chuyện gì, sau này cũng không thể nhìn mặt anh ta!





Đột nhiên cô mơ hồ nhớ lại, họ từng hôn nhau, hình như có cởi đồ.





Phản ứng Nhiễm Nhiễm mạnh như thế, chẳng lẽ cô không biết đó là Đường Sóc?





“Mình không sao.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười, cung cô đi vào nhà.





Cô thật quá lơ là, trong mắt cô, Đường Sóc là người nhu mì hiền lành, sao có thể làm ra chuyện đó!





Đêm đó cô nhớ hình như có mùi rượu rất nồng, càng không nghĩ Đường Sóc uống nhiều như thế.





Cô chưa từng nghĩ là Đường Sóc!





Chẳng trách mấy ngày nay Cảnh Thần Hạo không hề nói gì liên quan đến người đàn ông đêm đó.





“Không phải gượng ép, thực ra mình cũng ngạc nhiên, chắc sếp lớn không ngờ tới!” Lâm Tri Hiểu lo lắng nhìn cô, sự thật quả là quá khó chịu.





Mà lại là anh em của mình càng thị độ khó chịu càng tăng thêm.





Lòng sếp lớn chắc là tức lắm.





Đêm đó đánh Đường Sóc không chút niệm tình.





Máu tươi đổ nhiều thế!





Trong lòng Cảnh Thần Hạo nhất định vô cùng buồn, cô lại cứ đùa hỏi anh sao không giận, cho nên anh giận, nhưng nén trong lòng, trước giờ chưa từng biểu hiện trước mặt cô.





“Nhiễm Nhiễm, thay đồ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK