Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70253.



Thích Thịnh Thien khẽ động khóe môi, muốn cười nhưng không cười nói, "không ai"





Lâm Tri Hiểu kéo Bùi Nhiễm Nhiễm đến một góc khuất, "Nhiễm Nhiễm, hôm qua đối tượng xem mắt không có đến!"





Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ cười nhìn cô ấy, nhưng ánh mắt lại để ý đến sợi dây chuyền trên cổ cô ta, "không đến là tổn thất của anh ta"





"Mấu chốt không phải là điều này, trọng điểm là Thích tổng tự nhiên lại xuất hiện tại đó, bị anh ta phát hiện tớ bị leo cây, mất mặt quá đi" sau đó cô ta kể hết sự việc tối hôm qua cho Nhiễm Nhiễm nghe, càng nói càng chua xót.





Đợi cô ta nói xong rồi, cô ấy mới cười nhẹ mở miệng nói, "Tri Hiểu, sợi dây chuyền có phải Thích Thịnh Thiên tặng không?"





"Sợi dây chuyền này rất mắc sao?" cô ta giơ tay lên sờ vào sợi dây chuyền, có vẻ nó rất mắc tiền.





Qua đêm nay dù có thế nào cũng không tiếp tục đeo nữa.





"Cũng không có gì mắc đâu, nhưng hơi đặc biệt, cả thế giới chỉ có một sợi" cho dù có là thứ cô thiết kế hay là Vivian thiết kế đi nữa, tuyệt đối đều là độc nhất vô nhị.





Hữu giá vô thị là chuyện thường có mà.





Lâm Tri Hiểu cười không nổi, "nhất định phải trả cho anh ta!"





"Đồ cô đeo qua rồi cho dù có trả cho anh ta, anh ta cũng ném bỏ, cậu giữ đi!" nói không chừng có thể moi ra được cái duyên phận gì ra thì sao.





"Nói cũng phải, đừng để bị ném bỏ" có sự an ủi của cô, cô ta mở rộng lòng ra, hai người trở về buổi dạ tiệc.





Trong số đối tác của Cảnh Thị đương nhiên là có Âu Dương Lập, Liêu Vi bên cạnh anh ta sắc mặt có vẻ không tốt, tuy rằng bộ mặt được trang điểm khéo léo, nhưng đôi mắt mệt mỏi và vô thần ấy không thể giấu đi sự hủ bại và chấn thương của cô được.





Bùi Nhiễm Nhiễm thu hồi lại ánh mắt, cô ta đối với Liêu Vi không có hứng thú gì, dạ tiệc tối nay của Cảnh Thị quan trọng hơn, cô ta không muốn xảy ra chuyện sơ xuất.





Cảnh Thần Hạo nghiên đầu liếc nhìn Âu Dương Lập, trên tay cầm lấy ly rượu, đưa tay ôm chằm lấy cô, "nhớ lời anh nói"





Chân mày cô chau lại, lời nói gì?





Tối nay anh ta giận cô mà, rõ ràng là không có căn dặn gì, vả lại mắt kính là anh ta tự chọn mà.





"Không được rời khỏi tầm mắt của anh" lần trước anh ta đã nói rồi, chả lẽ cô lại quên nhanh đến vậy.





"Em rời khỏi anh được sao?" cô ta buông mắt ngụ ý nhìn vào cánh tay của anh ta đang vịnh vào eo cô, từ lúc cô vừa mới trở về, là không thể rời khỏi anh ta một bước.





Rất tốt, cái anh ta muốn là hiệu quả này.





Rất nhiều người tấp nập đến trước mặt anh, Âu Dương Lập và Liêu Vi vẫn không ghé đến, thì ra là Âu Dương Lập đang tìm Vivian để nói chuyện!





Cảnh Thần Hạo chàng trai tâm kế này, người đã bị anh ta bắt giữ, lại còn đùa giỡn vậy, nhìn vẻ mặt hớn hở như nắm chắc phần thắng trên tay, cô ta mới cảm nhận sâu sắc rằng quả nhiên người đàn ông có tâm kế không thể đùa giỡn được.





Cảnh Thần Hạo càng không thể đụng, người khác là thương thân, còn anh ta là công tâm.





Bỗng nhiên phát hiện, lúc trước Cảnh Thần Hạo đúng là đối xử với cô rất khoan dung, lâu lâu nói lời cay độc với cô tí, nhưng cũng không khiến cô khó xử gì.





"Đang suy nghĩ gì?" ly rượu trên tay cô ta bỗng nhiên bị cụng, bên tay vọng lại giọng nói khàn quen thuộc.





"Nghĩ về anh đấy!" cô ta không nói dối, thật sự đang suy nghĩ về anh.





"Thụ sủng nhược kinh"





Cô ta phản ứng lại, đứng trước mặt họ có vài người đàn ông đều là thương nghiệp hợp tác, cô ta vừa mới thất thần, lại còn nói chuyện như vậy.





Chỉ thấy những người đó luôn nhìn chằm cô, cười với Cảnh Thần Hạo, "bạn gái của Cảnh tổng đẹp không ai sánh bằng"





Nói khoác à!





Ly rượu trên tay của Bùi Nhiễm Nhiễm được đưa tới miệng, Thích Thịnh Thiên cũng nói vậy thì không bàn rồi, chẳng lẽ mắt của những người này đều bị mù rồi sao?





Khi không lại đi bắt chước học cái không tốt và mù mặt của Cảnh Thần Hạo, đây không phải là một hiện tượng tốt.





"Cám ơn khoa trương" cô ta ôn hòa cười nhẹ, cử chỉ ưu nhã, thoải mái hào phóng.





"Rất là lễ phép!" người đó lại nói thêm câu.





Lễ nghĩa như thế đã được dạy từ thuở bé, đối với cô chỉ là chuyện nhỏ thôi.





Lúc này người MC lên sân khấu, nói vài câu lưu loát để mở đầu, khiến không khí của hội trường sôi động náo nhiệt, dẫu sao thì tối nay có rất nhiều nhân viên của Cảnh Thị, cả năm rất khó được phút giây thư giản như vậy, tất cả đều rất phấn khởi không thôi.





"Mời Cảnh tổng ở phía dưới lên sân khấu phát biểu vài lời" ánh mắt của người MC nhìn về hướng anh ta, ánh đèn đã chiếu vào người anh ta.





Bùi Nhiễm Nhiễm quả đoán buông anh ra, đây là đoạn cần thiết, cô ta không thể theo lên được.





Cảnh Thần Hạo mới không quan tâm vấn đề này, buông tay anh ra, thì ôm lấy eo cô ta cùng đi lên hướng sân khấu, ánh đèn chùm luôn rọi vào từng bước chân di chuyển của họ.





"Anh làm gì?" cô ta thỏ thẻ nói.





"Em không được rời anh nửa bước" sự việc lần trước trong lòng còn sợ hãi, tối nay người đông, không thể không đề phòng.





"Anh có bị lầm không? Em đang trong tầm mắt của anh, tuyệt đối không dám chạy loạn" cô ta đâu phải kẻ ngốc, vả lại cô ta muốn ở phía dưới nhìn anh ta phát biểu, không muốn ở bên trên, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.





Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã lên đến sân khấu, người phía bên dưới nhìn thấy họ cùng nhau đi lên, cô ta có thể cảm nhận rõ không ít ánh mắt đều tập trung nhìn vào cô, tai tiếng của hai người họ tại A thành đã truyền không chỉ một hai ngày, nhưng mà mối quan hệ của hai người trước giờ chưa chính thức đáp trả lại.





Mặc kệ là ở trong buổi phát hành tại Cẩm Ngọc, Cảnh Thần Hạo trước mặt mọi người cũng ôm cô rời khỏi, không nói năng gì.





MC truyền micro qua cho anh ta, ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới, "đều biểu hiện không tệ, năm sau tiếp tục cố gắng."





Vậy là xong rồi à?





Bùi Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh anh ta nhìn chăm chú anh ta, không phải chứ! Đại Boss lời phát ngôn của anh quả thật ngắn gọn dễ hiểu.





"Tối nay đặc biệt hoan nghênh cô Vivian đã trở thành thiết kế sư thuộc về Cảnh Thị." Câu nói của anh vừa dứt, ánh đèn phía dưới liền rọi vào người cô ta.





Cô ta tao nhã ung dung mỉm cười, "hy vọng sau này có thể cùng các bạn cộng sự làm việc vui vẻ."





Hội trường trỗi dậy tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trên khán đài nhìn thấy rõ ràng nét mặt của Âu Dương Lập từ từ trở nên khó coi, trầm tư khá lâu.





Anh ta vừa mới cùng Vivian bàn luận vui vè, nghĩ rằng mình có thể kéo về nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, cũng không ngơ rằng tại sao cô ta lại xuất hiện nơi này.





Cảnh Thần Hạo đưa micro lại cho MC, ôm chằm cô bước xuống đài, "hằng năm anh đều phát biểu ít vậy à?"





Chỉ hai câu, trong tình huống đón tiếp Vivian thôi, vậy lúc trước chẳng phải là chỉ một câu thôi à.





"Nói nhiều quá để làm gì?" MC sẽ nói những đều muốn nói mà, nếu không mời MC để làm gì.





"Không làm gì" cô ta vểnh môi cười, ánh mắt vô ý thoáng nhìn, lại nhìn thấy người đàn ông mà cô không nghĩ là sẽ gặp lại.





Hôm đó lúc cô đến gặp Hàn Kiêu, gặp được cái ông An tiên sinh.





Anh ta mặc trên người bộ đồ tây màu xanh dương đậm, bưng ly nước trái cây đứng cạnh đèn trang trí thủy tinh, từ đầu đến cuối luôn mang nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, bên cạnh anh ta còn vài người đàn ông nữa, đang nói gì đó, anh ta có vẻ rất vui vẻ.





Dường như phát giác ra ánh mắt của cô, anh ta quay sang nhìn, cô ta bất động thanh sắc đi ngang mặt, người đàn ông bên cạnh nhìn không chớp mắt vào cô ta.





"Nhìn em làm cái gì? Mặt em bị trôi phấn à?" cô ta chỉ là tò mò thôi.





Cảnh Thần Hạo ôm lấy eo cô càng chặt hơn, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, không buông tha một chút thần sắc nào, "từ lúc nào quen biết thế?"





"Ai?"





"An Quân Huyền"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK