70399.
“Nhưng cái gì?” Âu Dương Lập kích động hỏi, có nhưng là còn có cơ hội đấy, anh nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Nếu như có sự giúp đỡ của anh ta, anh sẽ không sợ Cảnh thị nữa, tập đoàn Âu Dương nhất định sẽ vượt qua khó khăn này.
“Anh vừa nãy có phải muốn tát mặt cô ấy?” Tề Viễn Dương lạnh nhạt nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, cô ấy trong miệng anh đương nhiên là chỉ Bùi Nhiễm Nhiễm.
“Tề tổng, đây là sự hiểu lầm, chúng tôi chỉ đùa thôi.” Anh không biết Bùi Nhiễm Nhiễm không ngờ có mối quan hệ tốt với Tề Viễn Dương như thế.
Cho dù từng làm ở công ty anh ta, cũng chưa đến nổi sẽ có được sự bảo vệ như thế của anh ta, Bùi Nhiễm Nhiễm quả nhiên không đơn giản!
Trở về lập tức cám dỗ Cảnh Thần Hạo, lúc ở nước ngoài cũng không thành thật, có gian tình với Tề Viễn Dương!
Anh giận dữ liếc nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, anh vừa nãy không nên nghĩ như thế, tưởng rằng cô còn là Bùi Nhiễm Nhiễm thuần khiết hiền lành kia, cô sớm đã là một bồn nhuộm lớn, bên trong không biết dã đựng bao nhiêu người đàn ông rồi!
“Chỉ là đùa thôi……” Tề Viễn Dương nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, “Chúng ta đi thôi!”
“Đợi chút, Tề tổng ‘nhưng’ vừa nãy của anh vẫn chưa nói! Anh đồng ý đi tập đoàn Âu Dương bàn bạc không?” Anh có lòng tin, nếu như Tề Viễn Dương đi, nhất định sẽ bị rung động, yêu cầu anh đề ra rất là thấp.
“Nhưng……nếu anh tự mình đánh mình để Nhiễm Nhiễm hài lòng rồi, tôi sẽ suy nghĩ xem thử.” Đôi mày của anh nhíu lên, cầm lấy ly whisky trên tay người phục vụ đang đứng ngây người bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Tự mình đánh mình?
Âu Dương Lập nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng trông thấy mặt anh ta, căn bản không giống như nói đùa, anh ta nói là thật đấy.
Một người đàn ông như anh, làm sao có thể ở trước mặt nhiều người như thế tự mình đánh mình!
Mặt mũi tổng tài Âu Dương của anh vẫn còn cần không!
Nhưng tập đoàn Âu Dương đang ngàn cân treo sợi tóc, anh hôm nay sớm về đến, hỏi qua rất nhiều người, nhưng lại không người nào chịu hợp tác với anh, anh biết là ý của Cảnh Thần Hạo, thả anh ra ngoài, cho anh hi vọng, lại khiến anh tuyệt vọng.
Cảnh Thần hạo giỏi nhất là mưu tính, từng tí từng tí bóc lột những ý trí của anh còn tồn tại trên thế gian này, từng tí từng tí nhìn anh diệt vong, mà không phải cho anh một lần đau đớn rồi thôi.
Nếu không với thủ đoạn của Cảnh Thần Hạo, Bùi Nhiễm Nhiễm muốn tập đoàn Âu Dương phá sản, thậm chí biến mất ở thành phố A, cách của anh ta rất là nhiều, căn bản không để tập đoàn Âu Dương còn tồn tại lâu như thế.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Âu Dương Lập đối diện, nếu như anh ta vì một sự hợp tác tự tát mình thật, trong mắt cô anh ta đã ngay cả lòng tự trọng cơ bản cũng không còn nữa.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba tiếng bạt tai đột nhiên vang lên rất to trong đại sảnh yên tĩnh, Âu Dương Lập còn dùng bàn tay không bị thương, mạnh tay đánh lên mặt mình.
Anh hình như không cảm giác được đau đớn vậy, cúi đầu nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, em hài lòng rồi chứ?”
Tề Viễn Dương nhìn vào mặt đã đỏ của anh ta, hình như đứng trước mặt anh căn bản không phải là một con người sống vậy, mà là một con người chết.
Anh lạnh lùng nhếch môi, tiếp tục thưởng thức rượu, Nhiễm Nhiễm không lên tiếng, anh cũng sẽ không mở lời trước.
Đây là đang giúp đỡ cô.
“Không hài lòng, âm thanh không đủ vang, đánh vị trí cũng không đúng, lần sau đánh ở gò má thử xem.” Cô vốn dĩ đã không thích anh, tối hôm nay cô là đến tìm Cảnh Thần Hạo, nhưng lại bị anh đeo bám, trong lòng cô rất là bực bội!
Trong lòng có một cơn giận không tên nổi lên hùng hục!
“Bùi Nhiễm Nhiễm em……” Âu Dương Lập giận dữ nhìn vào cô, khuôn mặt xinh đẹp như thế, bên trong bờ môi hồng nhạt lại nói ra lời nói mà căn bản anh không muốn nghe thấy.
“Tâm địa ác độc!” Anh nghiến chặt răng nói.
“Điều này còn kém xa so với tổng tài Âu Dương!” Sự ác độc của anh còn nghiêm trọng hơn cô nhiều.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Lại một lần ba tiếng vang lên, anh rất là dùng sức, khuôn mặt lập tức đỏ lên, dấu ngón tay rõ ràng trên khuôn mặt là do anh tự đánh.
“Hài lòng rồi?” Anh vừa nãy là theo ý cô mà đánh.
“Cũng kha khá, cốt khí của tổng tài Âu Dương đúng khiến người khác bái phục.” Cô cười nói, ở đây không nhìn thấy hình bóng của Cảnh Thần Hạo, cô đã muốn rời khỏi.
Vừa đúng lúc Tề Viễn Dương lại ở đây, cô có thể tự nhiên đi xem Dương Dương Noãn Noãn, cô rất nhớ tụi nhỏ!
“Tề tổng, ngày mai ở công ty đợi anh!” Âu Dương Lập buông tư thế xuống, chỉ hi vọng Tề Viễn Dương có thể cho anh một cơ hội.
“Trong khoảnh khắc tổng tài Âu Dương đang tự mình đánh mình, tôi đã suy nghĩ qua rồi, tôi vẫn là không có hứng thú, cho nên tổng tài Âu Dương tự mình đi tìm người có hứng thú đi nhé!” Tề Viễn Dương phớt lờ ánh mắt máu lạnh của Âu Dương Lập, đặt ly rượu trên tay xuống, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi.”
Chưa tìm được Cảnh Thần hạo, trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm rất buồn phiền, cô đi bước nhỏ, phớt lờ ánh nhìn lạ lùng của đám đông, đi về phía bên ngoài.
“Vợ chưa cưới của anh, chồng chưa cưới của em vẫn còn đây, em muốn đi đâu?”
Sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Cảnh Thần Hạo, Tề Viễn Dương đang đứng bên cạnh cô, mặt lúc này của anh vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, hình như không nghe thấy tiếng của Cảnh Thần Hạo vậy.
Bên trong đại sảnh vì Cảnh Thần Hạo đột nhiên xuất hiện, càng náo nhiệt hơn, bọn họ đều ở đây trông chờ thước phim này, vừa nãy còn tưởng rằng Bùi Nhiễm Nhiễm trên hôn lễ chạy trốn rồi, Cảnh Thần Hạo sẽ bỏ cô.
Nhưng lại không nghĩ rằng, anh vừa xuất hiện mở lời là gọi vợ chưa cưới.
Cô rất muốn gặp được Cảnh Thần Hạo, nhưng trong tình hình này, nếu như vừa nãy không xuất hiện chuyện của Âu Dương Lập, Tề Viễn Dương không xuất hiện ở đây, cô chắc chắn rất vui mừng đi về phía anh, thương lượng chuyện ly hôn với anh.
Nếu như muốn ly hôn rồi, vợ chồng chưa cưới gì đó, có ý nghĩa sao?
Không có bất kì ý nghĩa nào!
Cô quay lưng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh dần dần tiến đến, trong lòng đột nhiên như phát điên đập lên điên cuồng.
Nhưng mặt cô vẫn rộng lượng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, “Cảnh tổng có phải quên gì rồi? Chúng ta hình như không phải vợ chồng chưa cưới.”
“Đúng, em không nói anh cũng suýt quên mất, chúng ta là vợ chồng.” Thân hình cao to của Cảnh Thần Hạo đứng yên ngay trước mặt cô, ánh sáng nghịch hướng nhìn không rõ sự giận dữ trên mặt anh, cũng cản trở ánh sáng của cô.
Cái gì?
Họ là vợ chồng!
Đám đông lại một phen kinh ngạc nhìn vào bọn họ, đây còn khiến người khác trấn động hơn vừa nãy Cảnh Thần Hạo gọi cô là vợ chưa cưới, trên hôn lễ trốn chạy rồi, bọn họ không ngờ còn là vợ chồng!
“Vợ thân yêu, cần thiết anh đem sổ kết hôn để trước mặt em nhắc nhở thân phận đã kết hôn của em không?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn vào cô, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt không thấy đáy như là một vòng xoáy cực to, nhanh chóng hút cô vào.
“Cảnh Thần Hạo anh……” Cơ thể cô lui về sau, lúc nãy tìm anh không xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô.
“Anh làm sao? Vợ còn nhớ tên anh sao, đúng là an ủi.” Anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, dùng sức khóa chặt phần eo cô, “Nhớ rằng em là người phụ nữ có chồng, muốn ngược đãi cặn bã, muốn nhờ giúp đỡ, gọi tên của anh, nếu không bị hiểu lầm thì không tốt lắm.”
Ai lại hiểu lầm, anh có phải tự hiều lầm rồi không?
Anh có tư cách gì hiểu lầm?