Ánh mắt cô thản nhiên nhìn Cảnh phụ Cảnh mẫu một hồi, hai người lớn tuổi cần phải sớm ngủ nghỉ, nên chỉ còn An Quân Huyền?
Nói chứ, đây là kỷ niệm ngày cưới của họ, sao lại đánh mạc chược ở đây chứ?
Quả nhiên Mẫn Lệ đanh đá, thì tìm đúng một Cố Linh cũng đanh đá không kém, nay là ngày kỷ niệm của họ cơ mà!
Sau khi ăn tối xong, Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn Dương Dương Noãn Noãn đi ngủ.
Trẻ em còn nhỏ cần phải đi ngủ sớm, sau đó cô ta liền trở về phòng của mình, chăm sóc bé cưng vẫn còn đang say giấc của mình.
Cảnh Thần Hạo bị bọn họ kéo xuống nhà chơi mạc chược, anh ta vừa mới học chơi, người giỏi giang như anh ta học gì cũng nhanh, mặc kệ anh ta vậy.
Cô cần phải đi ngủ trước.
Dưới nhà thật là náo nhiệt, Cảnh phụ Cảnh mẫu và Bối Tịnh Nguyệt đều đi ngủ cả rồi, chỉ còn lại năm người họ thôi.
Bùi Nhã Phán chỉ là người duy nhất quan sát trận chiến.
"Vợ ơi, em mang danh thần tước, sao cứ bị người khác lấy bài thế?" Mẫn Lệ ngồi đối diện cô ta, thấy cô ta đánh con nào cũng bị người khác tới, thực sự thấy rất chán.
Đã nói là giúp anh thắng mà?
Anh ta vẫn chưa thấy những trận thắng của cô ta ở nơi nào cả?
"Anh không biết đây, đây gọi là dục dương tiên ức, em đang quan sát, huống chi anh không có tư cách nói em!" Cố Linh nhìn bài trước mặt mình, không muốn nói chuyện nữa.
Hôm nay vận thế không tốt, có vẻ khó.
"Này em gái, em qua đây giúp chị với! Thần tước hôm nay đã chạy sang người khác rồi! Chị đi nghỉ tí, thỉnh thần một hồi sẽ quay trở lại." Cô ta nói với Bùi Nhã Phán xong rồi đứng dậy.
Cô ta vừa đứng dậy, Cảnh Thần Hạo cũng đứng dậy theo, "không chơi nữa."
Anh ta sớm đã muốn đi ra rồi.
"Ồ dạ......" Cố Linh nhìn Mẫn Lệ phía đối diện, "xem ra lần sau em mới giúp anh thắng được, đi ngủ!"
Cảnh Thần Hạo sớm đã quay lưng xuống nhà dưới.
"Chúng ta có hơi xấu, phá hoại kỷ niệm ngày cưới của người khác! Chồng ơi, em đã bắt đầu lo lắng, sợ đến kỳ niệm ngày cưới của chúng ta sẽ bị anh Hạo trả thù không?" Cố Linh vội vàng chạy đến bên Mẫn Lệ, trực tiếp tựa vào người của anh ta, "có không vậy?"
"Tuyệt đối!"
"Không phải chứ?" Cố Linh ngẩn đầu nhìn anh ta, thắc mắc.
"Sẽ có thể." Mẫn Lệ ôm lấy phía sau eo của cô, "mặc kệ vậy, đó là chuyện của năm sau, chúng ta đi ngủ thôi."
"Em có chút lo lắng, năm sau chúng ta sớm tìm đường chạy trốn vậy!" Cố Linh lắc đầu, nghĩ thôi đã thấy sợ!
Trong đại sảnh chỉ còn lại An Quân Huyền và Bùi Nhã Phán.
"Có đói không? Muốn ăn chút gì không?" Bùi Nhã Phán nghiên đầu nhìn anh ta, nhẹ nhàng hỏi.
"Được."
"Không được uống rượu!" cô ta đứng dậy đi vào phòng bếp.
An Quân Huyền cũng đứng dậy đi theo sau cô, "vậy thì nước trái cây."
"Nhạt nhẽo vậy sao?" cô ta nhớ khi xưa mỗi lần ăn khuya đều không nhạt nhẽo như vậy cả.
"Thực ra, bởi vì bây giờ bác hai đã trở về, nếu không em cũng không dám làm lành với anh rể và chị họ đâu, bởi vì chuyện trước kia, nên chị họ vẫn còn rất giận, đương nhiên giận là đúng rồi, trước kia em không hiểu chuyện, làm việc sai trái, nhưng bây giờ em không dám nữa rồi!" cô ta nghiên đầu nhìn An Quân Huyền đang đứng bên cạnh, "em biết cho dù em có nói gì anh cũng không nghe em, nhưng em vẫn muốn nói."
"Đừng nói."
Bùi Nhã Phán ngây người ra và không nói gì nữa.
"Mặc kệ có thế nào đi nữa, em cũng mong anh luôn tốt với em." Cô ta cúi đầu cắt trái cây, giọng nói nhỏ nhẹ.
Căn phòng trên lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ngủ mê man cảm thấy bên cạnh có người tiến gần, định mở mắt ra nhìn, nhưng ngửi thấy mùi quen thuộc khiến cô an tâm, tiến vào lòng anh ta tựa vào.
"Nhiễm Nhiễm......"
"Ừm......" tay nhỏ của cô ôm chằm lấy anh, gương mặt nhỏ nhắn động đậy tí, "anh thắng rồi à?"
"Thắng rồi."
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chín giờ."
"Còn sớm thế?" bỗng nhiên cô ta tỉnh hơn tí, mở mắt nhìn gương mặt điển trai đang áp sát mình, "mới chín giờ mà đã nghỉ rồi à?"
"Anh có việc quan trọng cần phải làm." Cảnh Thần Hạo cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ của cô, tiến gần sau gáy và hôn cô.
Việc quan trọng mà anh ta nói là cô ta sao?
"Bé con vẫn còn ngủ trong phòng." Cô ta nhỏ tiếng nhắc một câu.
Bởi vì không phải nhà của họ, bé con ngủ cùng với cha mẹ sẽ an toàn hơn nhiều.
Bên cạnh giường cô có một chiếc giường nhỏ, bé con đang ngủ rất ngon giấc.
Cảnh Thần Hạo ngây người ra chút, có bé con bên cạnh là một vấn đề lớn, nếu như vào cuộc, bỗng nhiên con thức dậy khóc lớn, anh ta......
"Vợ, anh nhớ có dì Nguyệt chăm sóc con mà."
"Em không yên tâm!"
"Không sao đâu, xung quanh trang viên đều là người của anh." Anh ta đứng dậy, khoác cái áo bào ẵm con lên.
Cô ta tựa vào giường, nhìn anh ta ẵm con đi, "đêm nay anh nhịn một tí, để con được ngủ với chúng ta được không?"
Cảnh Thần Hạo bế con hướng ra cửa lớn, "vợ, tối nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, không thể qua loa......"
Đúng là một lý do phong phú.
Cô ta lại nằm vào giường, biết ý anh ta sẽ ẵm con đi, nên gần đây cô rất ít cho con bú đêm nữa.
Rất nhanh anh ta quay trở về phòng.
Hình dáng to lớn nằm trên chiếc giường, ôm cô ta thân mật, "sau này đừng gọi anh đánh mạc chược nữa, không thích!"
"Vậy mà tối nay anh vẫn chơi? Mà còn là quốc túy nữa!" cô ta cười nói.
"Quốc túy tự nhiên có người phát dương quang đại, anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho vợ thôi." Cánh tay lớn không đàng hoàng của anh thò vào chiếc đầm ngủ của cô, "vợ, em không ngoan tí nào......"
"Em nằm yên trên giường như thế mà còn không ngoan à? Vậy thì không nằm nữa!" cô ta có thể ngủ rồi!
Hơi thở nóng bỏng gần bên tai cô, có chút hổn hển nói, "ý anh là, đáng lý ra em nên cởi đồ ra chờ anh......"
"Anh không cảm thấy quá trình tháo quà như thế sẽ tốt hơn sao?" cô ta là gì hả?
Lại còn bắt cô cởi hết đồ đợi anh đến hưởng à!
"Như vậy cũng đúng, anh thích cái quá trình này, và tất cả quá trình tiếp theo nữa."
"Ừm......" cô ta hừ lạnh một tiếng, "không biết cách âm có tốt không, anh nhẹ nhàng tí."
"Không sao, kế bên kia chỉ có......Dương Dương Noãn Noãn và bé con."
"Còn nói không sao?" hai tay cô cô bấu vào cần cổ anh, "em sẽ cảm thấy ngại đấy."
"Các con đã quen rồi."
"......"
Các con đã quen hồi nào chứ, sao cô ta không biết?
"Vợ, năm sau chúng ta nhất định đi hưởng tuần trăng mật, đi nửa năm mới quay về."
"Có đem con theo không?" giọng cô nhỏ nhẹ hỏi.
"Không đem!"
Cô ta vừa nghe vậy, liền phản đối, bé cưng còn quá nhỏ, "vậy em không đi đâu, anh đi đi!"
"Đem, anh đem theo mà vợ......"
"Á......" những gì cô nói quả nhiên không có tác dụng gì cả!
Đặc biệt trong lúc kích tình này.
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì lo lắng cho bé con, nên cô ta đã sớm thức dậy.
Vào phòng của bé con, mơ màn bế con cho bú, bên cạnh dì Nguyệt vẫn còn đang ngủ.
Cô ta không gọi dậy, để cho dì Nguyệt nghỉ ngơi tí.
Thay bỉm cho con, bé con không quấy khóc vẫn nhắm mắt ngủ tiếp, cô ta vẫn còn buồn ngủ, thế là trở về phòng.
Nhìn thấy giường lớn bừa bộn, vén chăn ra, lên giường ôm lấy ông xã mình, "chồng......"
"Nhiễm Nhiễm!" anh ta lập tức quay người qua, "em sao thế?"
"Em không sao, em chỉ muốn nói, chúng ta nên ngủ thêm chút nữa." Cô ta ngáp một hồi, "em vừa mới đi cho con bú, ngủ tiếp thôi."Đọc nhanh tại Vietwriter.com