Em con...sao cô có thể giải thích chuyện gần đây cô luôn tránh thai chứ!
Con nít có thể hiểu không? Thím còn chưa có con, do chú con không cố gắng!
Chú...chú đã rất cố gắng rồi!
Thật là không cần cố gắng hơn nữa!
Lê Lê cảm thấy bất lực, cô đứng lên sờ tóc Cảnh Thích, ngoan, không vội có bảo bối mà, sau này sẽ có! Cảnh Thích mở to mắt nhìn Cảnh Hành, vô cùng ngây thơ hỏi:
Chú nhỏ, có cần con giúp không?
Ngoan, đi chơi với em gái con đi! Cảnh Hành kéo tay nó. Đi đi đi! Em con đang tìm con kìa!. Lê Lê nhìn thấy Cảnh Hành dẫn đứa nhóc đi, không thể hiểu nỗi nhìn anh, nó làm gì có lỗi, nó có làm gì đâu? Chẳng qua chỉ là giúp anh khuyên em, nói mấy câu kiểu như cần em trai bầu bạn với nó!
Nhưng mà.nếu anh không canh chừng Lê Lê và Cảnh Thích, thì đó là 1 bị kịch!
Khi về nhà, Lê Lê tắm xong, mặc đồ hai dây màu đỏ, chân trần, lộ ra đôi chân trắng dài, vô cùng gợi cảm! Lúc đó Cảnh Hành mới có phản ứng, Lê Lê!
Anh yêu, em có đẹp không? Cô đi qua đó, sờ mặt anh đầy yêu thương, nhẹ nhàng thổi qua má anh!
Đẹp, quá là đẹp rồi! Cảnh Hành nuốt nước miếng, đôi tay ôm lấy eo cô, ngồi lên trên đùi, cuồng nhiệt hôn cô!
Lê Lê hôn chặt đôi môi anh, khóe mắt nhẹ cười, lần nào cũng là anh chủ động, không để em chủ động 1 lần được sao!
Được, vợ ơi, mà em muốn chơi kiểu gì?
Nhắm mắt trước đã!
Lê Lê cầm cây kéo, cắt cái váy ngủ của mình. Cảnh Hành nhìn động tác của cô, cặp đùi trắng nõn ấy càng hiển rõ hơn! Toàn thân anh máu dồn cả lên. Hơi thở hấp hối!
Anh càng vội, động tác cô càng chậm, lớp ren màu đỏ che mắt anh lại.
Nhớ nhắm mắt đó!
Vợ ơi, anh nhắm mắt rồi!
Vừa nghĩ đến việc vợ mình hành hạ mình như thế, anh thật muốn trực tiếp đè cô xuống giường, nếu không đủ thì làm sao!
Lê Lê kéo anh dậy, anh yêu, đứng lên, em giúp anh cởi đồ!
Trước đây, mỗi lần như thế, Cảnh Hành đều chịu không được, đồ của mình bị cởi hết ra! Lần này, anh tuy rất muốn đè Lê Lê xuống, nhưng anh vẫn nhìn!
Lê Lê kéo anh đi vài bước, chân trần đứng trên chân anh, vừa mới tám xong, mùi hương thơm nhè nhẹ ấy xông vào mũi của Cảnh Hành, anh cảm thấy mình sắp chịu không nỗi rồi!
Cảm giác tay cô cởi nút áo ra, ngực trước anh đập mạnh, sắp nhảy ra ngoài!
Khi tháo hết áo, cô cởi quần, tay cô đụng vào chỗ đó của anh, càng ngày càng lớn! Cô kinh ngạc lập tức rút tay alij.
Tay cô thuận theo cánh tay anh kéo xuống, giờ trên người Cảnh Hành chỉ còn mỗi 1 cái cà vạt màu xanh lam. Lê Lê tay cầm cà vạt, anh yêu, đi theo em!
Em dẫn anh đi đâu?
Phòng sách..phòng sách! Không phải anh luôn muốn thử ở phòng sách sao? Tối nay đám ứng nguyện vọng của anh!
Lê Lê quay đầu nhìn anh, đôi tay vẫy vẫy trước mắt anh. Nhìn dáng vẻ anh vui như thế, mặt cô biến sác!
Cô đi ra đằng sau của Cảnh Hành, tay đẩy lưng anh, nhanh lên!
Đây là nhà anh, anh nhắm mắt chắc cũng có thể tìm thấy!
Đương nhiên, vợ muốn anh dẫn đường cũng được!
Ừ! Cô từ từ nới lỏng cà vạt, đột nhiên quay người, trực tiếp xông vào!
Bùm! Cảnh Hành nghe tiếng đóng cửa lại, giờ anh mới biết mình bị chơi xỏ!
Em yêu, em quá đáng lắm rồi đó! Lại còn bảo 1 đứa con nít giúp em làm việc xấu!
Hừm! Nên để anh chịu phạt! Anh ngoan ngoãn ngủ phòng sách đi! Em đi ngủ! Cảnh Hành thử mở cửa, quả nhiên đã khóa trái cửa! Con a đầu này phản ứng nhanh thật!
Vợ ơi, ngoài này lạnh, anh không có gì che thân, em nỡ để anh đứng ngoài!
Lê Lê sờ cằm, có chút không nỡ thật! Vậy lúc anh tính kế em, sao không nghĩ đến cảm nhận của em, nhỡ như có con thật thì sao!
Có thì đẻ thôi! Anh nuôi! Cảnh Hành đứng trước cửa, nhanh lên, mở cửa !
Lê Lê có chút không nỡ, nhưng nếu giờ mình mở cửa, vừa này chọc Cảnh Hành như thế, nhất định bị anh đè trên giường trừng trị đến xỉu mất!
Không mở! Không mở nhất định không! Em ngủ rồi! Cô che tai, co người lại nằm trên giường, dù sao cũng không mở.
Cảnh Hành ở ngoài đợi 1 hồi thấy không động tĩnh gì, sau đó rời khỏi.
Khi Lê Lê tỉnh lại, mới ý thức nhìn quanh, không có hình bóng Cảnh Hành, xem ra tối qua anh ngủ ngoài rồi! Bảo Cảnh Thích chơi chiêu này. Chuyện này anh cũng làm được? Đúng là không phù hợp mà!
Lê Lê xuống lầu, Cảnh Hành đã ngồi trên bàn ăn!
Anh yêu, tối qua ngủ ngon không? Cô cười đáp, Cảnh Hành nhìn báo kinh tế trong tay, không thèm đếm xỉa cô.
Lê Lê ngây người ra, người đàn ông này giận rồi? Người nên giận là mình chứ? Ai bảo anh quá đáng như thế! Cô cười nói.
Anh yêu, chào buổi sáng.
Vẫn không phản ứng! Lê Lê có chút bực mình! Anh không để ý cô thì cô cũng vậy! Chiến tranh lạnh vậy! Ai chả biết!
Cảnh Hành không để ý cô thật, đi thẳng đến công ty.
Lê Lê ở nhà cả ngày, vô cùng chán, đến tìm Lê Ngưc!
Đến tối cũng không nhận được điện thoại của Cảnh Hành, nên không thèm về nhà!
Lê Lê! Em và Cảnh Hành cãi nhau hả!
Lê Lê lắc đầu! Chúng em đang chiến tranh lạnh!
Chiến tranh lạnh? Có gì mà tự hào chứ! Lê Ngữ nhìn cô, sờ đầu cô, đứa bé ngốc!
Chị, chị không biết, lần này anh ấy cũng xài chiêu này, nhớ lúc đầu, em đơn thuần biết bao! Anh ấy không thèm đếm xỉa em, em tự dâng mình đến tận cửa, sau đó bị lọt hố! Cho nên lần này, em nhất định không chịu đi tìm anh ấy thỏa hiệp đâu!
Được, cố lên! Phụ nữ cũng nên giành thế chủ động!
Còn ở bên kia, Cảnh Hành biết cô đang ở nhà Lê Ngưc, không đi ra ngoài, anh cũng yêu tâm. Nhưng con bé này không ngốc, lại biết dùng cách này đối phó anh! Đáng chết, anh bắt đầu nhớ cô rồi!
Không được, không được thỏa hiệp!
Hai người cứ như thế, cho đến khi Lê Lê khai giảng. Trường Hành Chí năm nào khai giảng cũng có họp lớn.
Lê Lê mặt nghiêm túc nghe thầy giáo phụ đạo phát biểu.
Ông ấy rất nhiệt tình, nhưng người nghe nghiêng túc bên dưới rất ít!
Lê Lê! Tâm trạng bạn không tốt! Sao vậy, cãi nhau với bạn trai?