Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70483.



Chuyện đó cô làm không được, cũng không muốn làm.





Bất chợt thấy hân hạnh bản thân không có để Tề Viễn Dương nói ra, không là tổn hại đến danh tiếng của Cảnh Thần Hạo rồi.





Đến lúc này rồi, không ngờ còn lo lắng cho anh!





Lúc anh ngoại tình có nhớ đến cô không!





Lâm Tri Hiểu cứ thế nhìn cô ăn hết một hộp kem lớn, “Bụng cậu không sao chứ?”





“Căng quá!” Cô ngã xuống sofa, chuyện trong đầu vẫn là xua không tan đi.





Anh làm sao có thể như thế!





Uống say chính là lý do sao?





Uống say rồi liền có thể buông thả không lo ngại sao?





Quá đáng lắm!





Lâm Tri Hiểu nhìn thấy khuôn mắt u ám của cô, “Nào, nói tớ nghe, tớ làm thùng rác của cậu, có chuyện gì không vui nói tớ nghe!”





“Cậu không biết sao?” Cô từ từ nghiêng đầu nhìn vào Lâm Tri Hiểu, cô tưởng rằng đều biết cả rồi.





Chuyện này Thích Thịnh Thiên không thoát khỏi mối liên can.





“Tớ không biết! Tớ có nên biết sao?” Lâm Tri Hiểu có chút hoang mang, “Đại boss ngoại tình với ai rồi?”





“Nữ minh tinh hôm qua chúng ta nhìn thấy.” Lúc đó nằm mơ cũng không nghĩ rằng, không ngờ đứa con trong bụng cô ta là của Cảnh Thần Hạo!





“Diệp Mộ Yên? Họ bên nhau khi nào thế? Họ làm sao có thể nào bên nhau? Đại boss và cô ta quăng tám sào cũng không tới với nhau đâu!” Lâm Tri Hiểu càng nghĩ càng lo lắng, làm sao nghĩ cũng cảm thấy không thể nào!





“Tớ cũng cảm thấy họ không có quan hệ gì, đời người vẫn là thời thời khắc khắc tràn đầy sự bất ngờ và tai nạn.” Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy bất lực, đơn giản nói cho Lâm Tri Hiểu nghe.





“Đợi đợi chút!” Lâm Tri Hiểu cắt ngang lời cô, “Cậu nói đêm đó vốn dĩ đại boss ở một nơi khác, kết quả là bị Thích Thịnh Thiên dẫn đến Nặc Thiên rồi?”





Bùi Nhiễm Nhiễm gật đầu.





“Tên khốn nạn kia! Anh ta nói đại boss uống say rồi, liền ở chỗ gần quán bar nghỉ ngơi, không thể để cậu biết được, cậu còn đang dưỡng bệnh đấy!” Lâm Tri Hiểu bị sự ngu xuẩn của mình làm phát khóc.





Cô nên phải nói cho Nhiễm Nhiễm nghe, lúc đó đã nên phát hiện ra ngay.





“Nhiễm Nhiễm, tớ xin lỗi cậu, tối hôm đó Thích Thịnh Thiên đã ở ngay nhà tớ, tớ nhìn thấy anh ta tìm kiếm di động của đại boss, tớ không có biết thật!” Cô sai rồi, chuyện của đại bosss cô làm sao có thể không nói cho Nhiễm Nhiễm nghe!





“Không sao, tớ đều biết rồi.” Cô đã biết rồi, cho nên chuyện ngày xưa không còn ý nghĩa nữa.





“Thích Thịnh Thiên quá đáng thật! Nhiễm Nhiễm tớ thành thật xin lỗi cậu!” Cô bây giờ nghĩ đến câu hỏi mà Thích Thịnh Thiên hỏi cô, liền hận không thấu muốn một hộp bắp rang ném lên đầu Thích Thịnh Thiên.





Anh rốt cuộc là ý gì!





Lúc đó cô tưởng rằng là anh và Trần Nhan, không nghĩ rằng không ngờ lại là đại boss và Nhiễm Nhiễm, không ngờ lại dò thám cô để xem thử thái độ của Nhiễm Nhiễm!





Quá đáng lắm!





Lâm Tri Hiểu nghe được tiếng chuông điện thoại, cầm lên liền nhìn thấy là điện thoại của Thích Thịnh Thiên, quyết đoán bắt máy lên, “Anh đừng gọi cho em nữa, quá đáng lắm rồi anh! Ghét anh rồi!”





Anh không ngờ lại không nói thật, còn giúp đại boss che giấu.





Có phải muốn sau này lúc anh xảy ra chuyện đó, đại boss cũng giúp anh che giấu?





Quả thật là tên khốn nạn điển hình!





Lâm Tri Hiểu cúp máy, điện thoại lại reng lên.





“Em nói rồi đừng gọi điện thoại cho em, anh nghe không rõ phải không?” Lần này cô trực tiếp tắt điện thoại đi.





Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy động tác này của cô, “Tri Hiểu, không cần thiết đâu, Thích Thịnh Thiên anh ta cũng là vô tội đấy.”





“Cái gì vô tội! Anh ta không nên làm như thế! Quá đáng!” Cô bây giờ nghĩ làm sao cũng không thấy thoải mái tí nào.





Đàn ông như thế, sau này làm sao dám gả, nói không chừng sau này đúng là sẽ bao che lẫn nhau đấy!





“Tri Hiểu, cậu bình tĩnh lại đi.” Rõ ràng là cô qua đây tìm cô ấy kể khổ, tại sao bây giờ lại trở thành Tri Hiểu giận rồi.





“Nhiễm Nhiễm, tớ bình tĩnh không được. Hai người đều quá đáng quá!” Vẻ mặt Lâm Tri Hiểu nghiêm túc, đột nhiên ôm lấy Bùi Nhiễm Nhiễm.





“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đúng là tội nghiệp quá mà! Hu hu hu……”





Bùi Nhiễm Nhiễm ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng nói, “Thật ra Thích Thịnh Thiên không tồi.”





“Đại boss cũng không tồi!”





“Họ đều không tồi, cậu đừng buồn nữa, vì chuyện của tớ hai người xảy ra mâu thuẫn, tội của tớ quá lớn rồi.” Cô bắt đầu an ủi Lâm Tri Hiểu, đúng là không nghĩ đến chuyện lại trở thành như thế.





“Đều là lỗi của họ! Cậu nói tại sao lại chạy đi uống say rượu làm gì!”





Bùi Nhiễm Nhiễm im lặng, cô có thể nghĩ được Cảnh Thần Hạo tại sao uống nhiều rượu như thế, đứa con mất rồi, hơn nữa không ít không nhiều vì Đường Sóc là anh em của mình, trong lòng anh khó chịu.





Nhưng trong lòng bản thân chẳng phải cũng khó chịu sao!





Hai người dựa vào sofa, Lâm Tri Hiểu khóc còn đau thương hơn cô.





Trong lòng cô cũng đau khổ, buồn bã, nhưng không có khóc ra, kiềm nén trong lòng.





Lâm Tri Hiểu là vì giận Thích Thịnh Thiên giúp Cảnh Thần Hạo che giấu, còn dò thám cô, càng nghĩ càng giận.





Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo hai người nhìn thấy hai người phụ nữ trên sofa ôm nhau, khóc đau thương buồn bã cực kì.





“Hiểu Hiểu, chị dâu! Hai người……” Thích Thịnh Thiên vội vàng đi vào, có cần thiết như vậy không?





Cảnh Thần Hạo cũng lạnh mặt, anh canh chừng ở bên ngoài suốt, không ngờ họ lại không nghĩ đến phải mở cửa vào xem, nếu như không phải Thích Thịnh Thiên qua đến, anh có phải cứ cách một cánh cửa như thế, nghe cô ở bên trong đau khổ.





Lâm Tri Hiểu và Bùi Nhiễm Nhiễm hai người đều kinh ngạc, họ tại sao đột nhiên bước vào thế, họ còn đang khóc ròng đây.





Thích Thịnh Thiên kéo Lâm Tri Hiểu đi, Cảnh Thần Hạo lạnh mặt đi về phía Bùi Nhiễm Nhiễm đã đỏ cả đôi mắt, cúi người bế cô lên đi lên lầu.





Cô tuy rằng không khóc, nhưng hai mắt đã hơi ửng đỏ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh của anh, đôi tay từ từ quàng lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực anh.





Cảnh Thần Hạo bế cô vào phòng Noãn Noãn, khóa trái cửa lại.





“Anh tại sao vẫn chưa đi?” Cô ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.





“Anh làm sao nỡ bỏ đi?” Trên đường đưa cô đến là không muốn đi, cứ ở mãi bên ngoài đợi cô.





“Anh tưởng rằng như thế có thể giải quyết vấn đề sao?” Anh cho dù ở bên ngoài canh giữ cũng là không có ý nghĩa.





Đứa bé đã ở trong bụng Diệp Mộ Yên rồi.





“Nhiễm Nhiễm, cách giải quyết vấn đề vẫn còn phải đợi rất lâu, không lẽ quãng thời gian này em cứ giận dỗi như thế này, mặc kệ anh?” Anh biết trong lòng cô khó chịu, bản thân càng khó chịu hơn.





Ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy phần eo cô kề sát vào lòng mình, “Nhiễm Nhiễm, em muốn sao mới không giận anh?”





“Anh cái gì cũng đừng làm, cũng không cần làm.” Chuyện đến nước này, họ làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa.





Chỉ có đợi đứa con sinh ra, rồi mới quyết định sau.





“Cái gì cũng không cần làm?” Ánh mắt anh tít lại nhìn cô, “Cũng bao gồm em?”





“Bây giờ đã như thế này, anh không ngờ còn nghĩ đến chuyện đó!” Cô rõ ràng đang giận đấy! Ai lại thèm tình tứ với anh!





“Anh tại sao lại không được nghĩ, em là Nhiễm Nhiễm của anh, vợ của anh, anh liền muốn em.” Anh bây giờ chỉ có ở trước mặt cô biến thân thành một tên vô lại không cần sĩ diện.





“Uhm Uhm, anh muốn em như thế! Chỉ có thể muốn em thôi, không được muốn người khác!” Cơ thể cô áp sát vào anh, thật ra cảm giác có chút khó chịu.





Vừa nghĩ đến anh và Diệp Mộ Yên lại tiếp xúc thân mật, cho dù không có, hai người ở cùng một phòng, hơn nữa Thích Thịnh Thiên nói lúc nhìn thấy, trên người anh là không mảnh vải che thân.





“Cảnh Thần Hạo, cơ thể anh bị cô ta nhìn thấy hết rồi!” Cô đột nhiên cảm thấy rất đau khổ, cả con tim đều đau nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK