Mẫn Lệ đi theo bên cạnh cô, “Haiz, nhưng rất là đáng tiếc, bạn Cố Linh, em cả đời này cũng là người phụ nữ của anh! Thì nhất thiết phải đối mặt với anh, em cho dù là chán nản rồi cũng chỉ có thể nhìn anh!”
“Bộ anh không thể đeo cái mặt nạ lên sao?” Cô liếc anh một cái, “Em buồn ngủ rồi, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Yến tiệc cũng rất muộn rồi, có thể đi về được rồi.
Em bé trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên tỉnh giấc, nhìn vào như có vẻ muốn khóc lên vậy.
Cô vội vàng bế đứa bé rời khỏi, Dương Dương Noãn Noãn cũng đi theo sau lưng cô.
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy ba mẹ con bọn họ rời khỏi, liền đi về phía bọn họ.
Quả nhiên, vừa rời khỏi, em bé liền khóc oa oa oa lên.
Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn đứa bé khóc lóc, “Mẹ ơi, nó tại sao lại khóc nữa vậy.”
“Ị ra quần rồi.”
“Em bé không yêu sạch sẽ!” Noãn Noãn đánh giá nói.
“Nó vẫn là đứa con nít, đừng chê nó, sau này sẽ ổn thôi, chúng ta đi thay quần xong, thì đi về nhà.”
“Vâng!” Dương Dương Noãn Noãn đều gật đầu.
Cảnh Thần Hạo bọn họ rời khỏi yến tiệc, nhưng yến tiệc vẫn rất là náo nhiệt.
Bùi Nhã Phán và An Quân Huyền ngồi ở một chỗ tương đối yên tĩnh, trước mặt hai người đều đặt một ly rượu.
“Em nói anh đúng là gan có chút to, không ngờ lại dám cùng chú Cố xuất hiện cùng nhau, anh không sợ bị người ta nhận ra sao?” Bùi Nhã Phán sờ ly rượu nhìn vào anh.
Nhận ra thì sao, chuyện trước đó anh rể của em, chẳng phải nhìn cũng có tí giống sao? Cuối cùng chẳng phải là không hề có quan hệ máu mủ gì sao!” An Quân Huyền vô tư bưng ly rượu lên, “Huống chi, em đến anh mới đến, em không muốn anh ở bên em sao?”
“Em đương nhiên là muốn anh ở bên em!” Cô làm sao có thể không muốn được!
Nhưng, bây giờ bác gái lớn còn chưa biết chuyện này, lỡ như bị bác gái lớn biết được, cô phải làm sao?
Cô làm sao nhìn chú Cố?
“Phán Phán, chúng ta ở bên nhau là quang minh chính đại, nếu như em không muốn ở bên anh, vậy anh đi trước!” An Quân Huyền đặt ly rượu xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
“Đừng đùa nữa! Thời gian cũng không sớm rồi, chúng ta đi trước đây!” Cô cảm thấy ở lại đây nữa, có thể bác gái lớn sẽ qua tìm cô.
“Uhm.” Hai người họ cũng đứng dậy rời khỏi.
Bối Tịnh Nguyệt và Cố Phi Trì mặt đối mặt đứng yên, ánh mắt bà chăm chú vào Bùi Nhã Phán vừa mới rời khỏi, An Quân Huyền kia bà không phải là lần đầu tiên gặp nữa.
Ngày xưa tại sao không phát hiện ra, đêm nay không biết có phải là ảo giác của bà không, không ngờ cảm giác được cậu ta rất quen thuộc.
“Nguyệt Nguyệt, anh đưa em về nhà.” Cố Phi Trì từ trên tay bà lấy đi ly rượu, “Sau này uống ít rượu.”
“Em uống rất là ít rồi!” Bà chỉ là nhấp một ít rượu thôi.
Trên đường về nhà, ngồi trong xe, Cố Phi Trì nắm tay bà, ánh mắt cứ nghiêng đầu nhìn bà, rất là dịu dàng.
Trong lòng Bối Tịnh Nguyệt đang đập thình thịch.
Không lẽ đêm nay không thoát khỏi sao?
Phải ở bên ông sao?
Bà không muốn!
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, khăng khăng lại vào lúc này, đêm nay?
Trong lòng bà không thoải mái cho lắm, trong đầu bà nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc bây giờ của Nhiễm Nhiễm, tâm tư báo thù của bà có một chút chút tan biến.
Chồng đã qua đời rồi, đối với bà mà nói, bây giờ quan trọng nhất là Nhiễm Nhiễm rồi.
Nhiễm Nhiễm sống hạnh phúc vui vẻ, bà đã mãn nguyện rồi.
Đến trang viên Bùi gia, Cố Phi Trì đưa bà xuống xe, vẫn là nắm lấy tay bà không buông ra.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, phải không?” Ông đã nói rất là khéo léo rồi.
Một khoảng thời gian là bao lâu, là rất lâu rồi!
Mấy năm rồi!
“Vâng, có thể là em đêm nay có chút mệt, uống có chút nhiều.” Được thôi! Sử dụng cái cớ tệ hại này, vừa nãy còn nói là không uống nhiều.
“Vậy anh ở lại chăm sóc em.” Cố Phi Trì cũng nhìn vào vẻ mặt nghiêng của bà, “Được không?”
“Anh cũng uống có chút nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, ở nhà có người giúp việc, không cần phiền đến anh.” Bà từ từ rút tay ra, nghiêng đầu dịu dàng nhìn ông, “Anh về trước đi!”
“Nguyệt Nguyệt……” Cố Phi Trì cũng nhìn vào hình bóng của bà, “Em là không muốn cho anh ở lại sao?”
Bà là không muốn cho ông ở lại.
Bà thậm chí không muốn ông làm gì với Cảnh gia.
Nhưng bà nói rồi có ích gì chứ?
Bao nhiêu năm ở bên nhau, bà vẫn luôn biết ông có ý niệm cố chấp rất sâu đậm, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ.
“Em muốn nói, Nhiễm Nhiễm nói sao thì cũng là con gái em, chuyện ngày xưa cho dù liên quan đến Cảnh gia, nhưng với Cảnh Hạo và Nhiễm Nhiễm cũng không có liên quan, đừng làm gì với họ, được không?” Bà biết ông có thể đã đang làm gì đó, nhưng bản thân bà cũng không biết rõ.
“Nguyệt Nguyệt, Nhiễm Nhiễm là con gái của em cũng là con gái của anh, anh đương nhiên hi vọng nó có thể sống vui vẻ, nó vui vẻ em mới có thể vui vẻ, em vui vẻ rồi em mới chấp nhận anh, anh mới có thể vui, anh đương nhiên sẽ không làm những chuyện khiến bản thân mình đau buồn!” Trong lòng ông đang đau buốt từng cơn.
“Được thôi! Anh nói như thế rất giống với tính của anh, thời gian không sớm nữa, anh về trước đi!” Bà quay lưng liền đi vào trong.
Cố Phi Trì nhìn bà xa dần, nếu bây giờ không thể chấp nhận ông, có thể chỉ có sau khi chuyện này kết thúc, bất kể xảy ra chuyện gì, dẫn theo bà rời khỏi, không ở lại đây nữa.
Ở đây là một nơi thương tâm.
Là một nơi khiến hai người họ thương tâm.
Ngày thứ hai, Cảnh Thần Hạo dẫn theo Bùi Nhiễm Nhiễm còn có em bé nhỏ, liền lái xe rời khỏi.
Họ ở trên đường gặp được Mẫn Lệ, cùng nhau đi sơn trang Đào Hoa với phong cảnh xinh đẹp ở ngoại ô.
“Ở đây phong cảnh không tệ!” Cố Linh đeo mắt kính đen xuống xe, “Nhìn vào hoa đào xinh đẹp như thế, em liền muốn sinh sống ở đây!”
“Đợi sau khi em chết, anh sẽ chôn em ở đây, để em có thể trở thành một đóa hoa đào, thế nào?” Mẫn Lệ cầm một chiếc nón, từ xe bước xuống.
“Vậy em có lẽ sẽ trở thành một tiên tử đào hoa! Nón trên tay anh xấu quá, em mới không cần!” Cố Linh liếc một cái vào nón trên tay anh, “Cũng không có chiếc nón nào của anh hợp với cảnh ở đây hết!”
“Không đội thì thôi, không biết thưởng thức!” Mẫn Lệ liền đội nón lên đầu mình.
Và Cố Linh nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm từ trên xe xuống, vội vàng chạy sang bên bọn họ.
“Em bé nhỏ……” Cô vội vã chạy qua bên đó, “Nhiễm Nhiễm, em biết đứa bé này của chị! Sinh rất cực khổ, mang thai cũng rất cực khổ, nhưng! Cả đời này em không có cách nào sinh em bé được, chi bằng em bé này, em giúp hai người đi!”
Cảnh Thần Hạo vừa xuống xe đã nghe được câu này, trên tay anh còn xách một cái balo màu đen, sắc mặt lạnh lùng đi với phía họ.
“Vấn đề này, có chút khó.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt mong đợi cười nhẹ của cô, “Em không thể sinh con được thật sao?”
“Có lẽ vậy, nói cái gì trừ phi có kì tích, trên thế giới này làm gì có kì tích! Hoàn toàn không có! Em mới không tin những thứ đó! Phần lớn là không có cơ hội rồi!” Cô liếc mắt vào Mẫn Lệ đang đi qua, “Nhưng không sao, nhà em có Mẫn Tiểu Thụ, một chút cũng không quan tâm!”
“Hai người sống vui là được.” Bùi Nhiễm Nhiễm ôm lấy em bé, bắt đầu cùng họ đi lên núi.
Trên tay Cố Linh cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn, đi rất chậm rãi, vì cô đang không ngừng chụp hình.
Đột nhiên, cô nhìn sang Mẫn Lệ kế bên, “Mẫn Tiểu Thụ, cái tạo hình x ngốc của anh không để lại làm kỉ niệm, thực tình tiếc quá đi! Hoa đào này cũng không tệ, anh mau qua đây, em chụp tấm hình cho anh!”
“Tạo hình của anh rõ ràng rất điển trai, cái gì x ngốc! Em mới phải, không phải! Vợ em là đẹp nhất! Anh lập tức qua bên sửa lại tạo hình.” Mẫn Lệ vội vàng đi đến dưới một cây hoa đào.Đọc nhanh tại Vietwriter.com