Không lẽ…
Không đâu, Dương Dương sẽ không ngoại tình!
Cô mở cửa xuống xe, vẻ mặt tràn ngập niềm vui, “Chồng!”
Chồng!
Người phụ nữ ở đằng sau kinh ngạc nhìn vào Cảnh Bùi Dương đang nhanh chân đi qua đó, cúi đầu hôn một cái lên mặt Mật Nguyệt, động tác thân mật khiến cô khựng lại.
Mật Nguyệt quàng lấy cánh tay anh, mở to đôi mắt vô tội nhìn cô ta, “Chồng, đây là đồng nghiệp của anh?”
“Không phải.” Cảnh Bùi Dương lạnh nhạt nói, “Vợ, chúng ta về đi! Bữa trưa đi ăn chung với em.”
“Vâng ạ!”
Ngồi trong xe, Mật Nguyệt nhìn anh một cái, không biết là nên hân hạnh hay là nên khóc đây.
Có chuyện này xảy ra, bản thân cũng gọi là cứu anh rồi, Dương Dương chắc sẽ không trách cô một người lái xe ra ngoài chứ?
Nhưng, chuyện là có nguyên nhân.
“Lần sau muốn ra ngoài hãy để tài xế lái xe, em là thai phụ, phải biết chăm sóc bản thân.” Cảnh Bùi Dương một bên lái xe, một bên nói.
“Uhm, em biết rồi! Nhưng người phụ nữ đó có ý với anh thật sao? Không phải là đang bám víu lấy anh chứ? Em xuất hiện vẫn là khá đúng lúc nhỉ…” Vẻ mặt cô lộ ra một sự tự hào.
Cô thành công đánh lui được tình địch.
“Là đúng lúc, rất lợi hại.” Cảnh Bùi Dương khen ngợi.
Họ ở đây lại thêm vài ngày, mới thong thả về nước.
Lúc tết, cả nhà hội tụ, nhưng Cảnh Hành vẫn chưa về.
Nói là rất bận.
Cảnh Bùi Noãn và Mật Nguyệt hai người sớm đã ngồi thảnh thơi ở sofa, hai thai phụ ở nhà, một người năm tháng, một người bảy tháng!
“A a a…” Bạc Ngôn đột nhiên ấn lấy đôi vai của Cảnh Bùi Dương, “Anh em, tôi nói thật đấy, cậu có cần gấp đến thế không!”
“Cần.” Cảnh Bùi Dương lạnh lùng nói một chữ.
Vốn dĩ là ngoài ý muốn, vốn dĩ chưa chuẩn bị gấp đến thế.
Nhưng nếu có thật rồi, cho dù là gấp!
“Chết tiệt!” Bạc Ngôn chửi thầm một tiếng, “Thì hai tháng thôi! Vợ, anh của em đúng là tệ thật!”
“Anh dám nói anh của em?” Cảnh Bùi Noãn ngồi trên sofa, nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam nhìn anh.
“Vợ, anh của em rất giỏi!” Bạc Ngôn cười nhẹ đi qua đó, trời lớn đất lớn thai phụ lớn nhất!
Không thể tính toán.
Chuyện này sau này từ từ hẳn tính!
Mắc cười thật, vui thật, anh Bạc Ngôn nghe lời chị Noãn Noãn đến thế.
Mật Nguyệt nhìn vào, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Cảnh Bùi Dương, “Chồng…”
“Sao thế? Không khỏe?” Cảnh Bùi Dương cũng lập tức đi qua đó.
Mật Nguyệt móc tay về hướng anh, Cảnh Bùi Dương phối hợp ngã người kề vào vành môi của cô.
Vẻ mặt Mật Nguyệt tinh ranh cười nói, sau đó vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn vào anh, “Chồng, muốn gì lắm…”
“Không được!” Cảnh Bùi Dương nghiêm khắc từ chối, “Đừng nghĩ những thứ ấy!”
“Chị dâu nhỏ, chị nói gì đó!” Bạc Ngôn nhìn vào sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Bùi Dương, vô cùng tò mò.
“Uhm…” Mật Nguyệt do dự một hồi, cười nói, “Cậu vừa nãy không phải nói em bé của cậu nhỏ lớn hơn hai tháng sao, tôi liền nói đùa là nếu như chúng tôi mà sinh sớm, còn có thể sinh trước con cậu, cho nên…”
Bạc Ngôn ngây người một hồi, “Đúng, con cái rất quan trọng, chuyện sinh sớm này là không tốt! Nghe chồng của chị đi!”
Nhiều lời, không mấy dễ dàng lớn hơn con của Cảnh Bùi Dương đến hai tháng, còn sinh sớm!
May mà Cảnh Bùi Dương hiểu chuyện hơn là Mật Nguyệt!
Sau đó, Mật Nguyệt bị dẫn vào phòng dạy dỗ rồi.
Cô đáng thương nằm trên giường, mông nhỏ bị đánh rồi, tay nhỏ cầm lấy mền, trố to đôi mắt long lanh nhìn vào anh.
“Chồng, người ta sai rồi mà…” Cô sau này không dám nói nữa!
Cảnh Bùi Dương từ đằng sau ôm lấy cô, từ từ đi vào cơ thể cô, gò má kề sát vào tai cô, “Sai rồi?”
Sự trừng phạt ái muội như thế, cô không phải cố ý thật!
“Sai rồi…” Cô cắn chặt đôi môi, “Chồng, nhẹ chút đi!”
“Nhẹ chút em sẽ không nhớ đâu.” Cảnh Bùi Dương ôm lấy eo cô, nhưng động tác lại được nhẹ đi rất nhiều, “Sau này không được có suy nghĩ đó.”
“Biết rồi…” Cô cũng chỉ là nói thôi, chỉ có anh mới để tâm.
Hơn nữa, còn trừng phạt cô như thế, hoài nghi nghiêm trọng, tên sói đói Cảnh Bùi Dương này là cố ý đấy!
“Uhm…” Âm thanh rên trở nên dịu dàng hơn, xấu hổ quá đi!
Cách dạy dỗ như thế, đúng là!
Cô cũng không có mặt mũi để nói!
Kì học sau Mật Nguyệt vốn dĩ định nghỉ học, nhưng cô phát hiện, thật ra hoàn toàn không cần phải nghỉ học.
Giáo trình đại học, tự học là được, cô vốn dĩ cũng chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp mà thôi.
Nếu như thi cử, kì học sau trực tiếp đi thi bù là được, tương đương là có thể tạm thời ngưng không học rồi!
Mỗi ngày đều ở nhà dưỡng thai, nghe nhạc, đọc truyện, thai giáo là dạy từ thuở còn trong bụng mẹ.
Ngày mà Cảnh Bùi Noãn đi sinh, cô quyết liệt yêu cầu đi thăm, bị Cảnh Bùi Dương nghiêm khắc từ chối rồi!
“Tại sao không cho em đi?” Cô sờ vào bụng to của mình kháng nghị nói!
Vì…
Cảnh Bùi Dương ôm lấy cô, trong video call mà Bạc Ngôn gọi đến, cách cửa phòng sinh nghe thấy âm thanh, anh liền cảm thấy đau quá rồi, Mật Nguyệt nghe được tiếng này, lo lắng cô sẽ sợ hãi.
“Vì Noãn Noãn sắp sinh rồi, hơn nữa bây giờ rất muộn rồi, ngày mai anh dẫn em đi thăm em bé…” May mà bây giờ là buổi tối, cớ này có thể dùng được.
“Rất muộn…” Cô nghiêng đầu nhìn vào sắc trời bên ngoài, đích thực là rất muộn rồi!
“Con trai hay con gái? Nặng bao nhiêu, đẹp không? Xinh không?” Mật Nguyệt không thể đi thăm, liền hỏi một chuỗi các câu hỏi hướng về Cảnh Bùi Dương.
“Vợ, em tỉnh táo không?” Cảnh Bùi Dương nhìn vào cô, bàn tay sờ lên bụng cô, “Ngủ nhanh, nếu không ngày mai không dẫn em đi.”
“Anh uy hiếp em?” Mật Nguyệt trố to mắt, long lanh.
“Đúng, uy hiếp em!” Cảnh Bùi Dương tắt đèn trong phòng, tức thời tối đen một mảng, “Ngủ đi.”
Mật Nguyệt cuộn vào trong lòng anh, một lát hỏi này một lát hỏi kia, Cảnh Bùi Dương quyết đoán chặn lấy môi nhỏ của cô, hỏi nữa là sẽ có hậu quả như thế.
Mật Nguyệt bị hôn đến thở hỗn hễn, sau khi buông ra, từng hơi từng hỏi hít thở, sau đó quên mất bản thân muốn hỏi gì.
Trí nhớ của cô, đại khái chắc là cho hết cho đứa bé trong bụng rồi.
Ngày thứ hai, ngủ đến trưa mới dậy.
“Dương Dương, Dương Dương! Chồng ơi! Chồng ơi!” Cô đẩy đẩy Cảnh Bùi Dương bên cạnh, “Chúng ta đi thăm chị Noãn Noãn!”
Cách xưng hô như thế gọi chút kì lạ, nhưng bao nhiêu năm rồi, không có chỉnh sửa lại.
Lúc họ đến, trong phòng bệnh người cũng khá là nhiều!
Vợ chồng Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên ở đây, là sinh con gái, đôi mắt to màu xanh lam, giống như Noãn Noãn vậy, lớn lên nhất định cũng là một đại mỹ nhân đáng yêu cực kì!
“Wow…” Mật Nguyệt nhìn vào em bé, “Nhăn nhún, mấy ngày sau chắc sẽ tốt hơn chứ!”
Câu hỏi này, trước khi đến đã được phổ cập qua!
Và Cảnh Bùi Noãn nằm trên giường, khí sắc yếu ớt, buổi sáng đã chích ngừa rồi, tuyệt đối nhất định đừng nói cho Mật Nguyệt nghe việc sinh con là đau biết bao nhiêu!
Nhưng…
Mật Nguyệt đi đến bên cạnh giường cô, cúi đầu nhìn vào cô, “Chị Noãn Noãn, đau không?”
“Bây giờ không đau.” Khuôn mặt Cảnh Bùi Noãn miễn cưỡng tiết ra nụ cười, làm sao có khả năng không đau được!
Bạc Ngôn ở bên cạnh nhìn vào, “Dương, vợ cậu…”
“Vợ tôi thế nào?” Cảnh Bùi Dương nhìn anh một cái, “Mật Nguyệt, đến lúc đó chúng ta sinh mổ, không đau chút nào.”
“Đúng rồi! Ý kiến này không tồi.” Mật Nguyệt cười gật đầu.
Không khí trong phòng bệnh yên lặng một hồi, sau đó đều gật đầu, ý kiến không tồi.