Trong lòng cô đột nhiên thấy buồn, người đàn ông khác có thể làm được thế, nhưng còn của cô thì sao?
Người đàn ông cô thích giờ đang ở đâu?
Nhất định ở nơi nào đó nhìn cô, và bên cạnh hắn còn có người phụ nữ khác.
Nhất định đang cười cô ngốc, cô đúng là ngốc thật!
“Cô chính là...ở đây, còn ở đây, đều là việc hạ nhân nên làm, cô thật không biết, Cảnh Tổng anh từ từ kiếm!” Cô cười đau khổ.
Cảnh Thần Hạo nhăn mày, “Cô giỡn với tôi?’’
“Tôi không giỡn với anh, tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi! Cảnh tổng, tôi sẽ đợi anh tìm thấy cô ấy, mới hoàn thành điều khoản hợp đồng.” Diệp Mô Yên nói xong, Cảnh Thần Hạo ở trước mặt chỉ còn để lại bóng lưng.
Đường Sóc vẫn đứng yên nhìn cô, “Nói, cô ta đang ở đâu, tôi không tin cô không biết.”
“Cảm ơn sự tín nhiệm của tổng tài, nhưng tôi thật sự không biết.” Cô cười, “Tổng tài, tư liệu tôi vừa tiết lộ, anh hài lòng chứ, nếu chưa, tôi có thể nhấn thêm chút.”
Đường Sóc liếc nhìn cô ta, quay lưng đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm nếu vẫn còn ở đâu, nhất định sẽ tìm được cô, camera ở đây nhiều thế, đặc biệt hôm nay là lễ trao giảng, không chỉ là camera quan sát, đến hành lang dù không có camera, thỉnh thoảng vẫn có công nhân viên cầm camera đi qua.
Nhất định sẽ chụp được!
Quan trọng là giờ Diệp Mô Yên không phối hợp, có chút không phối hợp, Đường Sóc vẫn nghĩ rằng cô ta biết, nhưng miệng của cô ta, chắc giờ không nói ra!
Tra camera trước đã, giờ Thích Thịnh Thiên đang ở nhà làm ba bỉm sữa, chắc sẽ không đến.
Văn Lệ chắc ở đây!
Nhưng anh ta không thèm quan tâm Diệp Mô Yên, nhưng tìm Bùi Nhiễm Nhiễm quan trọng hơn nhiều.
Trừ đại sảnh đang tổ chức lễ trao giải, những chỗ khác đều tấp nập người mặc đồ đen đi vào, sắc mặt đầy sát khí, là người nhà họ Cảnh!
Cảnh Thần Hạo lúc này đang đứng là phòng camera, nhìn vào nhiều màn hình camera, “Nhanh, nhanh, vào nhanh!”
Đường Sóc vừa vào đã nghe anh ta nói thế, quay nhìn những camera khác, mắt không chuyển hướng, “Vào nhanh!”
“Mẹ nó, các người ăn thứ gì! Cứ ngắm gái đẹp qua camera sao?”giọng Thích Thịnh Thiên vang lên, Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc không thèm để ý anh ta, mắt họ không chớp tí nào.
Anh ta nhìn phản ứng của 2 người đó, bước nhẹ qua đó, cái tên Diệp Mô Yên to gan thật, lại dám làm thế với chị dâu!
Anh và Lâm Tri Hiểu đang ở nhà coi trực tiếp, vốn nghĩ hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ đều đã xếp ổn cả, nhưng mà tự nhiên trên màn hình xuất hiện người đàn ông đó, anh ta có chút bất an.
Không đến hiện trường coi không an tâm được, nên lái xe đến đây, thì bị đám bên ngoài làm hết hồn.
Vừa hỏi đã biết, cái tên Diệp Mô Yên khốn kiếp gan to bằng trời dám ra tay với chị dâu!
Nếu chị dâu xảy ra chuyện, anh Hạo sẽ ra ssao?
Anh ta không dám tượng tưởng!
Phòng nghỉ ngơi của bọn họ đối diện phòng camera, nhưng không thấy từ trong đó đi ra, cứ thấy yên lặng mãi, rồi quay người cái, hai vệ sĩ đã bị đánh ngất đi, có ai đó đã cắt clip.
Nhà hàng lớn thế, không biết Bùi Nhiễm Nhiễm bị đem đi đâu, chỉ có thể coi tất cả các camera.
Cô nhất định đã không còn mặc bộ đồ lúc nãy, những người khác vẫn tiếp tục tìm, giờ anh muốn đi vòng vòng, thử vận may, nói không chừng tìm được.
“Anh Hạo, để 1 người ở đây coi đi! Giờ đi tìm chị dâu là quan trọng nhất.” Lúc đi anh nói 1 câu.
Cảnh Thần Hạo vừa nghe, đột nhiên tỉnh ra, nhìn Đường Sóc đang đứng kế bên, “Cậu ở đây đi.”
“Được.”
Đường Sóc vừa trả lời, bóng dáng Cảnh Thần Hạo đã mất hút, xem ra anh ta rất lo lắng.
Trong lòng của chính anh cũng vậy!
Thích Thịnh Thiên và Cảnh Thần Hạo đi rất nhanh, 1 người không cảm xúc, 1 người chửi không ngừng!
“Thứ đàn bà gì! Gì mà nữ chính xuất sắc nhất, thật là quá đủ rồi!” Thích Thịnh Thiên giờ chỉ muốn cong đến trước mặt của Diệp Mô Yên, giúp anh Hạo tát ả hai bạt tay.
“Gặp qua nhiều người đàn bà đáng ghét, nhưng chưa từng gặp loại đáng ghết thế!” Thích Thịnh Thiên phẫn nộ.
Quả nhiên là Hiểu Hiểu của anh quá đáng yêu!
Cảnh Thần Hạo giờ hoàn toàn không còn tâm trạng để ý anh ta, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, xem cô giờ như thế nào rồi!
Nhất định không được xảy ra chuyện gì, không được có chueyenj gì!
Giờ nhà hàng tầng nào cũng có người Cảnh gia, bọn họ đang lục từng phòng, sẽ tìm thấy cô thôi.
Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, bọn họ vẫn chưa thấy người, đã lục tìm lần 2.
Cảnh Thần Hạo đột nhiên hướng đến chỗ trao giải, lúc này anh và Thích Thịnh Thiên đã tách nhau ra tìm.
Do Cảnh Thần Hạo đang tìm người, không cho bất kỳ ai ra vào, cho nên ở trong đó, không ai được rời khỏi, lo lắng ngồi yên vị trí, trong lòng thấp thỏm không yên.
Đột nhiên, hai bên hội trường có 1 đám người mặc đồ đen cầm súng, tuy những người trong đó được thông báo không được rời khỏi, nhưng giờ làm thế làm người khác sợ, rốt cuộc tính làm gì?
Bọn họ làm sai điều gì, Cảnh Thần Hạo sẽ không giận mà dọn sạch nơi đây chứ!
Giết người là phạm pháp đó!
Bên trong trở nên rối loạn, không ngừng kêu la, hét lớn tiếng, âm thanh của tất cả mọi thứ cộng lại trở nên náo nhiệt vô cùng.
Bùi Nhiễm Nhiễm trong đầu mơ hồ hiểu ra, xung quanh ồn thế, sao cô cố thể ở đây?
Cô chợt nhớ ra, trong phòng kín dường như có 1 người phục vụ, bưng cho cô ly nước trái cây, nói Bùi Nhiễm Nhiễm trước khi đi dặn.
Cô uống luôn , không có đề phòng, vừa uống 1 ngụm nhỏ, sau đố thì không nhớ gì.
Cô cố gắng mở mắt ra, thì thấy 1 màu đỏ, còn bị miếng vải che, cô muốn nói chuyện, miệng bị dán lại, đôi tay bị cột chặt, chỉ có thể cử động vai.
“u u...”
Tiếng cô bị âm thanh bên ngoài che lấp hết.
Cảnh Thần Hạo đứng trên khán đài, nhìn những người đang nháo nhào bên dưới, “Im miệng!”
Âm thanh anh lấn áp tất cả mọi âm thanh, khí thế của anh khiến chúng hoàn toàn bị che lấp.
Chỉ 2 từ đơn giản thốt ra, không ai dám nói câu nào.
Từng người 1, từ từ im lặng ngồi lại vị trí.
Cảnh Thần Hạo đột nhiên quay người, nhìn hai bên khán đài, anh hướng đến chỗ yên tĩnh nhất, bên tai cũng nghe thấy tiếng bước chân.
“u u...”
Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình dùng sức thế nào cũng không được, cho nên cô giơ hai chân lên đã vào vải đỏ phía trước.
Đột nhiên, tấm vải bị xé ra, trong lòng cô hốt hoảng, xém tí nữa là cô khóc.
“Nhiễm Nhiễm!”
Anh cuối cùng cũng tìm ra cô!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn