Cô một lòng một dạ nhìn vào phòng phẫu thuật trước mặt.
Đến khi…
“Chào cô, đây là thẻ ngân hàng của cô? Đồ có giá trị như thế, xin đừng vứt lung tung.” Một cô y tá đi qua đây, đưa thẻ ngân hàng cho cô.
Lê Lê cầm lấy thẻ ngân hàng, nhìn sang trái nhìn sang phải, đâu đâu cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Hành.
Đối với người giàu có như Cảnh Hành mà nói, 200 nghìn NDT đích thực không là gì.
Nhưng, cô lại có cảm giác rất là khó chịu!
Để lại thẻ ngân hàng ở đây là ý gì?
Xem thường cô sao?
Lê Lê không kịp suy nghĩ gì nhiều, chuyện này sau này hẳn tính!
Lúc buổi tối mười giờ, Tiểu Bộ Bộ bị đẩy vào trong phòng phẫu thuật, cô lo lắng cả đêm, vừa nghe tin phẫu thuật thành công, cuối cùng có thể tạm thời nhẹ nhõm một chút rồi.
Chụp hình Tiểu Bộ Bộ cho mẹ xem, cô đơn giản ăn chút đồ, mới đến bên giường với Tiểu Bộ Bộ.
Nửa khuya, cô bị âm thanh của Tiểu Bộ Bộ làm thức tỉnh, gọi lại không phải là tên của cô, mà là Cảnh Hành!
“Ba, ba…”
Lê Lê mở đèn, nắm lấy tay cậu bé, “Bộ Bộ, ba không ở đây.”
“Tại sao? Bộ Bộ đau…” Tiểu Bộ Bộ dựa vào cái gối mềm, “Tim đau.”
“Con mới làm phẫu thuật, sau này sẽ bớt dần thôi.” Lê Lê đau lòng sờ vào ngực cậu bé, “Tiểu Bộ Bộ là một nam tử hán ngoan ngoãn và dũng cảm!”
“Nhưng, con mới bốn tuổi…”
Nói lời này, thật ra là muốn Lê Lê tìm Cảnh Hành đến!
Lê Lê đoán ra được ý đồ của cậu bé, ôm lấy cơ thể nhỏ của cậu bé, “Ăn chút đồ trước, chuyện của ba, sau này hẳn tính, sau này đừng có tùy tiện tìm một người đàn ông, liền ôm lấy chân gọi là ba!”
“Không có, con chỉ nhận ba Cảnh của con!” Tiểu Bộ Bộ bĩu môi, nghiêm túc nói, “Mẹ ơi, mẹ có nghĩ đến muốn phát triển với ba Cảnh không?”
“Con yên tâm! Mẹ dự định sau mười năm sẽ kết hôn.” Lê Lê đút canh gà cho cậu bé uống, “Ăn cơm trước, đừng nói nữa.”
“Sau mười năm mẹ là gái ế rồi, đến lúc đó, ba Cảnh nhất định sẽ không thích mẹ, nhân lúc mẹ bây giờ làn da đẹp chân dài, dáng vóc thon gọn dễ đổ, khẩn trương túm lấy ba Cảnh đi! Nếu không mẹ chỉ có thể nhường cho người phụ nữ khác rồi!” Vẻ mặt Tiểu Bộ Bộ khuyên nhủ.
“Tiểu Bộ Bộ, con mới bốn tuổi, biết nhiều đến thế?” Cô quả nhiên không thể để Tiểu Bộ Bộ ở nhà một mình xem tivi.
“Đứa con không ba thì dậy thì sớm mà…”
Lê Lê: “…”
Ở bệnh viện ở thêm vài ngày, Tiểu Bộ Bộ liền ở trước mặt Lê Lê nhõng nhẽo đòi ba đến mấy ngày, Lê Lê cũng không quan tâm cậu bé, hoàn toàn đi vào trạng thái phớt lờ.
“Tiểu Bộ Bộ, mẹ sắp đi học rồi, con cũng sắp đi học rồi, sau này không được tự ý ra ngoài, cũng không được đi tìm Cảnh Hành! Biết chưa?” Lê Lê một bên dọn đồ cho cậu bé về nhà, một bên dặn dò nói.
“Nhưng, mẹ ơi, lỡ như mẹ không có thời gian rước con tan học, phải làm sao?” Tiểu Bộ Bộ đứng trên giường, tò mò hỏi.
“Mẹ sẽ để đàn chị đến rước con.” Lê Lê bế cậu bé xuống giường, “Mặc giày lại, tự mình đi.”
Trên xe về nhà, Tiểu Bộ Bộ đột nhiên che ngực, làm ra vẻ mặt đau tim, “Mẹ ơi, Bộ Bộ đau tim, cần ba bế mới có thể hết đau!”
“Lê Bộ Bộ! Con thử gây chuyện thêm lần nữa?” Lê Lê có chút giận rồi!
Mấy ngày nay trong phòng bệnh đòi Cảnh Hành đã thôi, không ngờ còn sử dụng chiêu trò này, không biết cô sẽ lo lắng sao?
“Oh…” Tiểu Bộ Bộ chưa từng nhìn thấy mặt cô nóng giận như thế, lập tức dựa vào người cô, “Mẹ đừng giận nữa, Bộ Bộ xoa xoa lại thì hết rồi.”
Cô đâu phải là con nít, cần gì xoa xoa?
Nhưng vẻ mặt Tiểu Bộ Bộ nghiêm túc xoa xoa, cô lại không nhẫn tâm, bản thân nhìn vào cậu bé, quả nhiên không giận nữa.
Về đến nhà, Tiểu Bộ Bộ ngoan ngoan ngồi một mình ở sofa, không khóc cũng không nhõng nhẽo, sau đó xem tivi.
Tiểu Bộ Bộ thường ngày chỉ xem phim truyền hình, hôm nay không ngờ tới lại xem kênh tin tức tài chính của thành phố A, đại khái chỉ có thể ở đây, có thể, có lẽ, sẽ nhìn thấy ba!
Lê Lê làm cơm xong ra đây, nhìn thấy tên tiểu tử đang nghiêm túc xem tivi, và trong tivi cô không ngờ nghe được cái tên Cảnh Hành.
Tên tiểu tử này tính tình rốt cuộc giống ai!
Cái tính cách bao lần không sửa, cô quả thật là hết cách!
Cô đi qua đó, tắt tivi!
“Ủa, mẹ ơi, tivi nhà chúng ta hư rồi…” Tiểu Bộ Bộ cầm lấy remote không ngừng nhấn, hoàn toàn không có phản ứng, “Mẹ ơi…”
“Ăn cơm đi.” Lê Lê bế thân cậu bé lên.
Trên bàn ăn, Tiểu Bộ Bộ nhìn vào hai món ăn một canh trên bàn, cố ý tỏ vẻ người lớn chống cằm, “Mẹ ơi, lúc con phát bệnh trong phòng bệnh, ba rất là lo đấy!”
“Bạn Lê Bộ Bộ, con không thể thấy người ta đẹp trai, lại giàu có liền gọi anh ta là ba! Dựa theo tiêu chuẩn này, con có thể tìm ra rất nhiều ba đấy!” Lê Lê bất lực nói.
“Mẹ à, còn có ai đẹp trai hơn ba em nữa? Tóc đen mắt xanh, đây quả thật là nhân vật đi ra từ trong truyện tranh, hơn nữa…”
“Ngừng!” Lê Lê cắt ngang tưởng tưởng của cậu bé, “Cảnh Hành đẹp trai biết mấy, với con cũng không hề có liên quan gì, tắm rửa rồi ngủ đi!”
“Con vẫn chưa ăn xong…” Tiểu Bộ Bộ bĩu môi nói.
“Ăn trước, rồi tắm rửa ngủ.” Trong lòng Lê Lê một nỗi cay đắng.
Haiz…
Cô phải nghĩ ra cách gì đó, để Tiểu Bộ Bộ bỏ đi cái ý nghĩ Cảnh Hành là ba cậu bé?
Nghĩ qua nghĩ lại, cũng không có cách nào tốt.
Ngày thứ hai, để lại Tiểu Bộ Bộ ở nhà một mình, cô thì ra ngoài làm bán thời gian!
Bán thời gian kết thúc rất sớm, sau đó liền gọi xe đi đến công ty khoa học kỹ thuật Viễn Hành.
Lấy cớ là cầm tiền đi trả nợ, sau đó nhờ Cảnh Hành giúp đỡ, gọi điện thoại cho Tiểu Bộ Bộ là bản thân có bạn gái rồi, Tiểu Bộ Bộ sau này nhất đinh sẽ từ bỏ!
Nghĩ đến đây, mép miệng cô khẽ nhếch, bất chợt vì sự thông minh của bản thân like một cái.
Nhưng, cách nghĩ của cô vẫn chưa hành động, đã vội mừng hụt, Cảnh Hành không hề muốn gặp cô.
Cô đứng trước cửa công ty Viễn Hành, bĩu môi, đầu hơi nghiêng, “Boss của các người, không có cảm tình đến thế sao?”
Hai tên bảo tiêu như là tượng điêu khắc không nói năng.
“Quả nhiên là boss như thế nào, thì có cấp dưới như thế đấy, không vội, chị có thời gian, tiêu hao cùng các người!” Đôi tay cô khoanh lại, đứng trước cửa công ty Viễn Hành, đêm nay nhất định phải đợi được Cảnh Hành ra.
Vừa nãy cô đã gọi điện cho đàn chị, để chị ấy tạm thời chăm sóc Tiểu Bộ Bộ.
Tòa nhà Viễn Hành cao to còn sáng đèn, trong bóng tối hiện lên rất lấp lánh chói mắt.
Buổi tối mười giờ, Lê Lê nhìn vào người đàn ông trong đại sảnh trầm vững bước ra, trên người là bộ vest màu đen cao cấp với đường may rất tinh tế, mái tóc đen gọn gàng, sóng mũi cao, đôi mắt màu xanh lam như là biến lớn xanh dương, mãi mãi không nhìn được biên giới.
Quả nhiên như lời của Tiểu Bộ Bộ, rất đẹp trai!
A, cô không phải là người phụ nữ dễ bị sắc đẹp cám dỗ đâu!
“Chào anh Cảnh!” Cô chạy lại vài bước, liền che đi tầm nhìn của Cảnh Hành.
Cảnh Hành cúi đầu nhìn vào cô, mấy tiếng trước trợ lý có báo là cô đang ở lầu dưới, không ngờ vẫn chưa đi, “Có chuyện?”
“Đây là tiền thuốc men trả cho anh, còn nữa… tôi có thể nhờ anh Cảnh giúp tôi một chuyện không?” Lê Lê ngại ngùng nhìn vào anh, đôi tay thành ý cầm lấy thẻ ngân hàng.
“Tôi rất bận.” Ánh mắt Cảnh Hành lạnh nhạt nhìn vào tấm thẻ ngân hàng, “Nếu cô có thành ý, trả lại số tiền thuốc men là được, cầm lấy một tấm thẻ là muốn tôi đi tìm cô nữa sao? Cách làm quen này của cô, có chút thấp hèn.”