“Tôi có hay không có không cần bà nói ra, đương nhiên bà có thể nói với anh ấy tôi thật sự có bệnh, bởi vì căn bênh trong tim đều là ẩn giấu trong tim” Cố Linh nâng ly cà phê trên bàn lên
Sớm biết là kết quả như thế này, tốt hơn cô không nên quay trở lại!
Cứ tiếp tục ở nước ngoài, Mẫn Lệ không biết tình trạng của cô, thì không cần hàng tối phải nhẫn nhịn, thế mà lại đưa cô đến đây xem bác sĩ tâm lý gì chứ
Có chút quá đáng rồi
“Nói như vậy, cô là cố tình”
“Chuyện giữa vợ chồng với nhau, tôi có hay không cố ý việc gì phải nói rõ với bà?” Cố Linh mỉm cười, “bà nói cái gì đều có thể, tôi xem như cái gì đều không có nghe thấy, nhưng mà anh ấy…”
Cô chút nữa, chắc chắn sẽ trừng phạt anh ấy mới được!
Được nước kéo cò, mấy ngày không cùng với anh trong phòng, lại nghĩ rằng cô trong tim có vấn đề
Trong phòng bao chìm trong tĩnh lặng
“Cô…”
“Tôi kêu bà đừng nói! Không có nghe thấy sao?” Mẫn Lệ không vừa ý nhìn bà ta, “bà nghĩ rằng mỗi người đều có thể bị bà thôi miên? Bác sĩ tâm lý cái gì, đạo sư tâm lý cái gì, tôi cần các người đối với cuộc đời tôi chỉ tay điều khiển, tôi muốn làm cái gì thì sẽ làm như thế!”
Bà bác sĩ ở phía đối diện nhìn phản ứng của cô, trầm mặc uống cà phê, cũng không nói gì nữa
Trôi qua gần một tiếng đồng hồ, Mẫn Lệ mới vội vàng từ bên ngoài tiến vào trong
Cố Linh nhìn thấy anh bước vào, cười đứng dậy, “chồng, anh đến rồi, cbà việc xử lý thế nào rồi?”
“Đã xử lý xong rồi, hai người nói chuyện thế nào?” Mẫn Lệ cười hỏi, ánh mắt nhìn Cố Linh, nhưng có chút liếc nhìn sang phía bà bác sĩ
Nhìn thấy bà ấy lắc lắc đầu, trong lòng bỗng có chút hoài nghi
“Chông ơi, chúng em nói chuyện khá vui vẻ, nói về anh rất nhiều chuyện hồi bé trước đây đó! Thì ra anh hồi còn bé ngốc nghếch đến thế à!” Cố Linh đặt chiếc cốc xuống, cầm túi xách đứng dậy, “chúng ta đi thôi! Trên đường đi, sẽ từ từ kể lại cho anh nghe”
Cái gì mà chuyện xấu hổ hồi bé?
Anh hồi nhỏ cũng không có quen vị bác sĩ này, càng không biết cô
Khi hai người quay trở về trong xe, Cố Linh nhìn chằm chằm anh, trên mặt lộ ra nụ cười đầy khinh rẻ lạnh lùng, “Mẫn Tiểu Thụ, anh có thể à! Mấy ngày không đánh, anh thăng thiên rồi!”
“Lại nữa rồi, cái tên gọi đó em có thể thay đổi được không? Anh không thích!” anh nghiêm nghị nhìn cô, “em vừa nãy là tình huống gì vậy? lừa anh?”
“Em lừa anh thì làm sao nào? Anh không phải cũng lừa em sao? Anh nói cái gì bạn bè, bác sĩ tâm lý, đùa rất vui sao? Em ở đâu có vấn đề chọc tức anh rồi? anh không vừa ý, bây giờ có thể đi tìm người phụ nữ nào làm vừa ý dục vọng cầm thú của anh, tình nguyện bất cứ lúc nào ở bất kỳ đâu để anh báp báp báp!” cô nói xong thì mở cánh cửa xe bước xuống
Mẫn Lệ vội vàng xuống xe luôn, “Cố Linh!”
“Em muốn lặng tĩnh một chút, anh đừng đến tìm em!” cô nhanh chóng lên một chiếc xe taxi
Mẫn Lệ ở bên cạnh đuổi theo, nhưng chiếc xe không thương tiếc tăng tốc, để anh ở lại phía sau
Nhìn bóng hình chiếc xe rời đi mất, quay người lên xe lái đuổi theo
Anh vừa nãy nhớ rõ biển số chiếc xe
Lấy điện thoại gọi đi, chân đạp mạnh ga, nhanh chóng vụt đi, “kiểm ttra biển số xe, lập tức báo cáo vị trí”
Sắc mặt của anh nghiêm túc, vừa nãy hoàn toàn không có nghĩ đến cô ấy sẽ đột nhiên xuống xe chạy mất
Anh thừa nhận, chuyện của ngày hôm nay là anh không đúng, chỉ là cô ấy quá bất thường thôi
Trước đây khi chưa có ra nước ngoài còn bình thường, nhưng sau khi trở về từ nước ngoài thì thay đổi
Cố Linh vẫn là Cố Linh đó, nhưng cảm giác giống như là có một chút không đúng
Anh cảm thấy có thể là tinh thần của cô ấy xuất hiện vấn đề, hoặc là trong lòng xuất hiện tình trạng, nghĩ muốn đưa cô ấy đi tìm hiểu chút
Không ngờ rằng lại chọc giận cô ấy
Anh nghe trong điện thoại truyền đến địa chỉ, gấp rút đuổi theo phía sau, lái nhanh như bay đến vị trí của chiếc xe taxi
Từ xa nhìn thấy bóng biển số của chiếc xe quen quen đó, ném điện thoại xuống, tăng tốc, hai tay không ngừng chuyển động vô-lăng, một cái đạp phanh, dừng lại chặn ngay phía trước chiếc xe taxi
Tài xế xe taxi cũng bị giật mình, dưới chân phản xạ phanh gấp ngừng xe lại, suýt chút nữa thì đụng phải xe của Mẫn Lệ rồi
Mẫn Lệ vội vàng xuống khỏi xe, đi đến phía của bác tài
Khí thế hùng hổ mở cánh cửa ở ghế ngồi phía sau, phát hiện bên trong lại không có một bóng của ai
“Người đâu!” trên mặt anh đầy sự phẫn nộ nhìn tài xế
“Cái đó…lên xe không được bao lâu thì xuống khỏi xe rồi” tài xế run bật bật trả lời
Quả nhiên là Cố Linh, thông minh, không thể nào để anh dễ dàng như thế mà tìm được cô!
Anh tức giận đóng rầm cánh cửa phía sau, sải bước lớn về phía xe của mình
Ngồi lên trên xe, lại nghĩ ra nãy giờ chưa có gọi điện thoại cho cô, có thể cô sẽ nhắc máy
Anh nhặt điện thoại từ trên sàn xe lên, chiếc xe taxi vừa nãy từ trước mặt anh lái đi, lái nhanh như đang tháo chạy
Anh bây giờ không có tâm trạng nào tính toán với tài xế đó cả
Điện thoại đổ chuông, nhưng lại không có người nhấc máy, liên tục trong tình trạng không có người nghe cứ để đến khi tự ngắt
Khi anh lại lần nữa gọi đi, thì là trạng thái tắt nguồn rồi
Chứng minh lúc nãy khi anh gọi điện thoại, cô ấy luôn nhìn máy
Nếu không thì làm sao lại phản ứng nhanh như vậy tắt điện thoại
Cố Linh ở bên này cũng không có bạn bè gì, cái người mở buổi triển lãm nhiếp ảnh đó sớm đã không còn ở đây nữa
Cô ấy sẽ đi đến nơi nào?
Không phải sẽ lại đi quán bar chứ?
“Tìm Cố Linh, tất cả các quán bar đều lục soát!” sau khi anh ra lệnh, thì dập điện thoại, lái xe về nhà
Nói không chừng cô ấy không có nơi nào để đi, thì sẽ về nhà thôi
Khả năng này cũng không phải là không có
Mà Cố Linh lúc này đây, đã đến nhà của Cảnh Thần Hạo
Cô nhìn đôi mắt màu xanh của tiểu bảo bôi đang trong chiếc nôi đung đưa, trong lòng có một sự ấm áp
“Bảo bối, gọi dì…” cô cười nói nhẹ
“Thằng bé bây giờ vẫn nhỏ, chưa biết nói” Bùi Nhiễm Nhiễm trong tay cầm bình sữa, đi đến
“Để tớ!” Cố Linh đưa tay đón lấy từ cô ấy, muốn đút cho tiểu bảo bối ăn
“Cậu làm đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng muốn để cô ấy cảm nhận được một chút sự dễ thương của bảo bối, nói không chừng cô ấy cũng sẽ muốn có em bé
Như vậy cô ấy với Mẫn Lệ sẽ không cần phải khúc mắc nữa
Cố Linh cầm bình sữa đưa đến bên miệng của bảo bối, tiểu bảo bối vẫn còn chưa có sức lực rất muốn tự mình ôm bình sữa, nhưng mà một chút sức đều không có, chỉ có thể dùng sức bú, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mami đang ở bên cạnh chiếc nôi
“Thằng bé đang nhìn cậu” Cố Linh cười có chút phấn khích
“Ừm, thằng bé thường xuyên nhìn tớ” Bùi Nhiễm Nhiễm cũng trông chừng ở bên cạnh, khi cô ở bên cạnh, bảo bối rất thích ngắm nhìn cô
“Thật đáng yêu” Cố Linh cười nói
“Các cậu cũng có thể sinh một đứa” lời này của Bùi Nhiễm Nhiễm cũng từng nói qua với Mẫn Lệ
Khi đó Mẫn Lệ nói là cô ấy không muốn sinh em bé
“Tớ gần đây vẫn không có cách nào sinh em bé, tạm thời không muốn” cô cúi đầu tiếp tục nhìn bảo bối ở trong chiếc nôi, không kìm nổi lòng lại nói một câu, “quá đáng yêu à”
Nghe thấy lời khen của người khác, trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm rất vui
Tiểu bảo bối cũng nhìn cô ấy, dường như là đang cười
“Sau này, thằng bé biết nói rồi, cậu muốn dạy thằng bé nói gì trước tiên?” Cố Linh hiếu kỳ hỏi
“Daddy”
“Không phải bình thường bắt đầu dạy từ mami sao?” Cố Linh càng tăng sự hiếu kỳ
“Đều giống nhau thôi, tớ cảm thấy daddy cũng không tồi” Bùi Nhiễm Nhiễm giơ tay về phía tiểu bảo bối
Bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bối nắm lấy ngón tay của cô, tiếp tục dùng sức bú sữa, bú à bú à rồi dần dần nhắm đôi mắt lạiĐọc nhanh tại Vietwriter.com