“Đúng vậy, nhưng người như anh rể, thường không nhận dạng được người phụ nữ xuất hiện bên anh ta, cho dù là nhớ, cũng không nhớ rõ mặt, nhìn không rõ dung mạo, anh ta cũng có cách phân biệt, ví dụ như Lâm Tri Hiểu, người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Thích Thịnh Thiên, nhất định chính là Lâm Tri Hiểu, trước đây còn có Diệp Mộ Yên, ôm An An, chính là cô ta.” Bùi Nhã Phán hoàn toàn thoát khỏi sự cầm cố của anh, từ từ bò lên trên, “Tối nay, chúng ta ngủ thế nào?”
An Quân Huyền nhìn lưng cô, “Em muốn ngủ thế nào? Em ở trên?”
Cô lúc nãy chẳng phải từ chối anh sao?
Lại còn nói đùa!
Bùi Nhã Phán nhìn ly rượu đã nát vụn, không thể uống rồi.
“Em về đây ngồi xe có chút mệt, em ngủ phòng khách, không làm phiền anh.” CÔ quấn 1 tấm khăn tắm, đu ra.
Thực ra cô đến hồ bơi tìm anh ta như thế, là do nhớ anh!
Nhưng lúc nãy, cô không hiểu sao mình lại từ chối anh.
Lúc trước không yêu anh thì không tư chối.
“Cảnh Thần Hạo là người em không thể có được, nhưng em có thể tìm người đàn ông khác, anh sẽ không nói gì.” Giọng An Quân Huyền vang lên phía sau cô.
Tìm người đàn ông khác, sẽ không nói gì?
Ý là chẳng phải nói cái màng trinh của cô là đi vá lại sao?
“Được!” Hành lý cô đã để ở khách sạn, không lấy, xem ra là 1 lựa chọn không tồi.
An Quân Huyền nhìn cô rời đi, rồi nhìn ly rượu đã bể náy, anh từ từ đi ra ngoài.
Không nên làm lỡ cô quá lâu, vốn đã là con cờ không còn giá trị lợi dụng, để bên cạnh cũng không có ý nghĩa gì.
Bùi Nhã Phán ngủ ở phòng khách cả đem không ngủ được, sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm, sớm đã ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, tự mình không ăn , mà rời khỏi.
Cô rất cảm kích đêm đó tại ngoại ô, khi gió lạnh thổi qua người cô, đã gặp An Quân Huyền.
Anh đã giúp cô rất nhiều, không có anh, giờ cô khong biết ra sao, thời gian đó, cô thật có chút suy sụp, hoài nghi mình làm sai rồi.
Cô cũng sai thật.
Nhưng việc cô làm sai không còn cách để cứu vãn.
Ngồi lên chiếc taxi mà mình đã gọi, cô quay đầu nhìn biệt thự đó rất lâu, không thấy bóng dáng An Quân Huyền, anh luôn có thói quen ngủ nướng, lúc này chắc chưa dậy.
Xe dần dẫn rời khỏi biệt thự, lần này đúng là xa thật rồi.
Mặt trời đã lên cao, An Quân Huyền mặc bồ đồ tắm xuống lầu, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn, từ từ đi qua.
Nhìn điểm tâm sáng ngon lành trên bàn, cầm tờ note trên bàn lên, trên đó có vết chữ.
An Quân Huyền vo tròn tờ giấy lại, vứt vào sọc rác dưới chân, quay người nói 1 câu, “Đổ đi!”
“Dạ!” Người giúp việc đem đồ ăn sáng đi.
Quản gia đến sau lưng anh, “Anh ơi, không ăn sáng không tốt cho sức khỏe, ăn ít đi nhé?”
“Tôi nói không ăn sao? Đổ cái thứ cô ta làm, đầu bếp trong nhà nuôi không công sao?” An Quân Huyền vừa đi vừa nói.
“Dạ, lập tức chuẩn bị!” Quản Gia lộ rõ sự vui mừng, nhanh chóng dặn đầu bếp bưng đồ ăn sáng lên.
An Quân Huyền rót 1 ly rượu, nhìn đường xá bên ngoài, khi tỉnh dậy, còn đến phòng khách coi qua 1 lượt, quả nhiên đã đi rồi.
Đã tiếp xúc lâu ngày, lần thứ 2 phát hiện cô là người nói được làm được, lần đầu tiên là 1 năm trước, đêm đó dọn hành lý rời khỏi.
Nhưng lâu như thế, anh vẫn không hiểu cô, có lẽ mãi mãi không hiểu.
Không sao, cũng không phải người anh thích, ngay đến người anh thích là ai anh cũng không biết.
“Diệp Mộ Yên sao rồi?” Anh nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, mặt không cảm xúc hỏi.
“Cô Diệp giờ tinh thần không tốt lắm.” Quản gia phía sau đáp.
“Ừ.” Giờ anh cũng không thể đến thăm cô ta.
...
Sau khi Bùi Nhã Phán rời khỏi, thì đến trang viên Bùi Gia.
Tuy chị họ còn giận cô, nhưng bác khá tốt với cô, nhất định sẽ thu nhận cô
“Không sao, chị họ con miệng cứng nhưng tâm hay mềm lòng, con cứ ở đây đi! Giờ nó có bầu cũng không hay qua đây, ta đang buồn do không có ai để nói chuyện.” Bối Tịnh Nguyệt nhìn Bùi Nhã Phán, kéo cô ngồi xuống sofa.
“Bác, trước đây là con sai, chị họ nhất định rất giận con, con không còn mặt mũi nhìn chị ấy.” khuôn mặt của Bùi Nhã Phán lộ ra sự khó chịu.
“Chuyện trước đây đã qua rồi, sau này hai đứa tốt đẹp lại là được, nếu nó không để ý con, chúng ta dù sao cũng là người 1 nhà, con nên hiểu cho nó, giờ con của nó đã mất rồi.” Bối Tịnh Nguyệt cũng luốn biết chuyện này.
Nhưng lúc này bà đang vui, vì bà không muốn nó và Cảnh Thần Hạo ở bên nhau, giờ...
Bà có chút dao động, trước mặt của Nhiễm Nhiễm, vẫn biểu hiện rất ổn.
“Bác gái, có phải bác giận con,?” Cô mím môi, nắm lấy tay của Bối Tịnh Nguyệt, “Bác ơi, nếu mọi người không tha thứ cho con, giờ con sẽ đi khỏi, con vẫn nên về bên ba con!”
“Ba con còn có mẹ con mà! Ta ở đây 1 mình, con nên ở đây cùng ta!” Bối Tịnh Nguyệt cười đáp, “Ta là bác của con mà!”
“Dạ, cảm ơn bác, ,trước đây đầu óc cn lú lẫn, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng thế, sau này sẽ không như thế!” Sau này cô có thể ở đây rồi.
“Bác tin con, con là đứa trẻ ngoan, bác nhìn con lớn lên, giống Nhiễm Nhiễm vậy, đều là đứa trẻ ngoan.” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng đáp. Nghiêng đầu nhìn người giúp việc, “Nhanh đi dọn 1 phòng, dọn đồ cô vào đi.”
“Dạ!” Người giúp việc nhanh chóng đem đồ Bùi Nhã Phán lên lầu.
Hai người ngồi phòng khách nói chuyện, rất lâu sau, có người bước vào.
Bùi Nhã Phán nhìn người đi vào là Cố Phi Trì, tay hắn còn cầm Cố Phi Trì bó hoa hồng, mắt nhìn Bối Tịnh Nguyệt đang ngồi ghế.
Thanh xuân thứ 2 của bác.
Trên mặt có vết sẹo lớn, nhưng cả người có chút uy võ, mà có chút quen thuộc.
Hình như đã gặp ở đâu.
“Nguyệt Nguyệt.” Cố Phi Trì đi đến bên Bối Tịnh Nguyệt, tay đưa hoa hồng cho bà.
“Đã gửi đến nhà, còn đưa em làm gì? Để người giúp việc cắm đi.” Bối Tịnh Nguyệt nhìn người giúp việc.
Người giúp việc nhanh chóng đi lên, Cố Phi Trì không do dự, điều này chứng mình bà đã nhận hoa của ông.
“Bác, chú đây là?” Bùi Nhã Phán nhìn mặt Cố Phi Trì có chút quen, nên rất kinh ngạc.
“Chú Cố.” Bối Tịnh Nguyệt không giới thiệu nhiều.
Bùi Nhã Phán không phải là đứa trẻ, chắc nhìn ra.
“Ta là chồng tương lai của bà ấy, chào con.” Cố Phi Trì ngồi bên cạnh Bối Tịnh Nguyệt, nhìn cô.
“Bùi Nhã Phán.” Cô đơn giản nói tên, ngồi đối diện họ.
Thì ra bác không thiếu người bên cạnh, giờ tuổi đã con, theo lý mà nói đám cưới nữa thì cũng bình thường, nhưng chuyện này đột ngột vậy nên cũng bất ngờ.
Trong phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, cô bưng lên ly cà phê, từ từ uống.
Là do cô ở đây nên vậy sao?