"An Quân Huyền, anh có bị điên không!" Bùi Nhã Phán quát chói tai cắt ngang lời nói của anh ta, "sao anh tự tin thế, chúng ta ở lại nơi này ba ngày rồi, bên ngoài không có nơi ở yên ổn của Cảnh gia nữa, anh còn nói nhiều thứ vô dụng để làm gì nữa? Muốn chứng tỏ sự lợi hại của anh à? Chẳng qua anh chỉ là lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích thôi! Nếu như không phải Diệp Mộ Yên, thì làm gì anh có thành tựu như hôm nay? Nếu như không phải Diệp Mộ Yên thì làm sao anh có thể phá hoại gia đình người khác thành công sao? Tiểu nhân như anh, thì có tư cách gì mà khoa trương chứ? Tôi cảm thấy kinh tởm!"
"He......" An Quân Huyền cúi đầu nhìn mặt cô ta, thờ ơ nói, "thế thì chúng ta rất hợp, cách của anh được khởi phát từ cách của em mà thôi, nhưng so với em thì anh hoàn thiện hơn."
"Anh mới là người gian tà tiểu nhân!"
"Hai ta đều như nhau cả mà." An Quân Huyền cười đáp lại, thuận tay đón lấy eo cô, "gấp rút đến không kìm nén được tìm đến anh, bộ muốn rồi à?"
"Khốn kiếp! Lưu manh!" Bùi Nhã Phán vùng vẫy thoát khỏi nơi giam cầm của anh ta, chạy ra ngoài.
An Quân Huyền vẫn ung dung nơi đó, ánh mắt nhìn họ một hồi, đặc biệt là ánh mắt của Cảnh Thần Hạo lúc nhìn anh ta, hận đến nổi muốn phanh thây anh ta thành từng khúc.
Anh ta đã thành công khiến họ phẫn nộ, rất tốt, đi ngủ thôi!
Thấy anh ta đi rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm mới quay người đi, "Cố thúc thúc, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc, mẹ con sẽ không ở bên cạnh chú đâu."
"Đây là chuyện của người lớn, không cần đến một người trẻ như cháu nhún tay vào!" Cố Phi Trì không muốn nghe những lời xàm của cô ta!
"Hai người có là người lớn đi nữa, thì bà ta cũng là mẹ của cháu, cháu sẽ không để cho mẹ làm những chuyện bà ấy không thích!" cô ta đi về hướng họ, bước chân chầm chậm.
"Nhiễm Nhiễm, cháu muốn làm gì?" ông ta có chút cảnh giác nhìn cô ta.
Bỗng nhiên Cảnh Thần Hạo cạnh cô cũng tiến về trước, hai người có vẻ cùng hành động.
Một người giữ lấy tay của Cố Phi Trì, người kia thì kéo Bối Tịnh Nguyệt ra chỗ khác!
"Buông tôi ra!" Cố Phi Trì bị Cảnh Thần Hạo ở phía sau giữ lấy hai tay, bức rức chết đi được!
Trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn còn khiếp sợ nhìn họ, nhưng quan tâm nhất vẫn là Bối Tịnh Nguyệt, nghiên đầu nhìn mặt bà, "mẹ, mẹ không sao chứ?"
"Mẹ không sao." Bà lắc đầu, "mẹ vẫn ổn."
"Vậy thì tốt!" cô ta nhìn Cảnh Thần Hạo một cái, nói với Cảnh phụ Cảnh mẫu đứng bên cạnh, "chúng ta về nghỉ ngơi trước đi! ở đây Thần Hạo sẽ xử lý tốt."
"Con cẩn thận tí!" Cảnh mẫu không yên tâm dặn dò một câu.
Sau đó họ rời đi!
Sau khi họ đi hết rồi, Cố Phi Trì lập tức hỏi ngay, "ngươi muốn gì? Ngươi nghĩ rằng ngươi dẫn theo ta là có thể ra ngoài được sao?"
"Thật ngại quá, khiến ông thất vọng rồi." Cảnh Thần Hạo buông hai tay ông ta ra, "hoàn cảnh nơi đây không tệ, tôi còn muốn ở lại đây thêm hai người nữa, cho dù có ở cả tuần cũng được."
Cố Phi Trì cười lạnh lùng, "dường như sở trường của ngươi đâu phải vô sự rảnh rỗi như vậy!"
"Đây cũng là một bản lĩnh, cần phải có thời gian dàu để tu luyện." Cảnh Thần Hạo thản nhiên ra ngoài, bèn về đếnng phòng anh ta có Bùi Nhiễm Nhiễm và Bối Tịnh Nguyệt ở bên trong.
phòng mình.
Nhưng tro
Được sự trấn an của Bùi Nhiễm Nhiễm, bà đã ngủ thiếp đi!
"Chồng ơi, ủy khuất anh quá rồi, tối nay anh ngủ bên cạnh vậy?" cô ta cười chủ động choàng qua eo anh ta, "mẹ ngủ một mình em không yên tâm."
"Hai mẹ con ngủ chung với nhau anh càng không yên tâm, vạn nhất ông ta giở trò cầm thú......"
"Anh nghĩ gì thế! Sao có thể được?" cô ta lập tức lắc đầu, giọng nói hạ trầm xuống ôm anh ta từ từ đẩy ra ngoài, "mẹ nhất định không thể ngủ với ông ta được, em sẽ ở đây canh chừng, Cố Phi Từ không thể đến đây được, ông ta đâu phải người không nói lý lẽ, nếu không đã bao nhiêu năm nay không thể không phát sinh chuyện được, đâu giống anh......"
"Anh......chúng ta là vợ chồng mà." Anh ta cúi đầu hôn cô một cái, "ngủ ngon, anh sẽ ngủ không ngon cả đêm nay, có chuyện gì la lên nhé!"
"Được, ngủ ngon, ông xã! Bé con......" cô ta nhỏ nhẹ nhắc nhở một câu.
"Vợ, họ trông có vẻ như không biết cách chăm sóc trẻ nhỏ, nếu như thật sự để Cố Linh đem bé con đi, thì cô ấy nhất định sẽ xem như con."
"......" cô ta đột nhiên đẩy anh ta ra, "con trai có phải là con ruột của anh không? Sao anh dửng dưng thế!"
"Anh đâu có dửng dưng, nhưng anh cũng không còn cách nào hay hơn nữa." Anh ta chỉ có thể lưu lại nơi này, ít ra phải đảm bảo an toàn cho cô ta.
"Phát huy sự thông minh của anh được không?" cô ta nghiên đầu, "em thật sự rất lo cho bé con!"
"Anh suy nghĩ cái."
"Được! Ngủ ngon!" lần này cô thật sự buông eo anh ta, đi rồi!
Cả đêm cô ta không ngủ ngon giấc, để Cảnh Thần Hạo nghĩ cách, nhưng bản thân cũng đang nghĩ cách, nhưng tình trạng bây giờ là cả nhà của Thích Thịnh Thiên đang xuất du bên ngoài, Đường Sóc cũng không có ở đây, Đường Thị đã bị Đường Tư Điềm khống chế, Mẫn Thị thì bị Cố Linh mê hoặc đến điên đảo, hạng mục hợp tác với Cảnh Thị cũng sắp bị gián đoạn, không thể nương nhờ!
Cô ta suy đi tính lại, chẳng lẽ chỉ còn Tề Viễn Dương thôi sao?
Nhưng anh ta đã đi Nam Cực rồi!
Đã lâu rồi, nói không chừng đã trở về rồi!
Nhưng mà điện thoại lại không liên lạc được, làm sao đây?
Cô ta nghĩ không ra cách, Cảnh Thần Hạo nhất định nghĩ ra!
Cô ta tin tưởng anh ta!
Nhưng mà......
Bọn họ vẫn ở trong trang viên suốt ba ngày liền, vẫn không có cách nào cả!
Tâm trạng của cô càng ngày càng rũ rượi, càng lo lắng cho cục cưng!
"An Quân Huyền, chúng ta có thể rời khỏi nơi đây không?" sáng sớm vừa thức dậy, xuống lầu thấy anh ta ngồi ung dung trên ghế sofa, nhưng không vui vẻ gì.
"Được thôi! Các người muốn đi thì rời khỏi nơi đây đi!" gương mặt của anh ta không quan tâm ngồi xem ti vi.
Khi nghĩ đến họ rời khỏi nơi này, anh ta cảm thấy tinh thần vui sướng khi đối diện với tình cảnh như vậy.
Cảnh Thị đã biến thành một lịch sử!
"Được."cô ta quay người đi lên lầu, cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi đây rồi.
--
Vào lúc này, trong một biệt thự tọa lạc tại một nơi phong cảnh ưu lệ, hoàn cảnh thanh tịnh, một người đàn ông từ trên giường lớn thức dậy.
Anh ta nhìn qua trái phải của chiếc giường lớn, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
"Vợ ơi!" anh ta quát lớn!
Bối rối mặc quần áo vào, đi chân không ra khỏi cửa!
Anh ta gấp rút chạy xuống lầu, nhìn thấy người làm trong đại sảnh, "phu nhân đâu?"
"Thiếu gia, phu nhân đưa ngài về đây, đã không thấy bóng dáng!" nữ giúp việc căng thẳng nói.
Mẫn Lệ nhăn nhó, "ngươi nói rõ cho ta xem? Sao lại gọi là không thấy?"
Anh ta không lý giải được hai từ không thấy!
"Thì là......nhưng mà, phu nhân có để lại một lá thư cho thiếu gia!" bà ta từ trong túi của tạp dề lấy ra một lá thư màu đỏ đưa cho anh ta.
Mẫn Lệ bỗng nhiên có một linh cảm không mấy tốt lành, thư à?
Tại sao lại là thư, mà không phải ở lại bên cạnh anh ta?
Anh ta thích cảm giác mỗi lần thức dậy đều có thể nhìn thấy cô ấy.
Anh ta có vẻ run rẩy khi mở lá thư, "tôi đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?"
Anh ta cảm thấy mình có vẻ không phải chỉ ngủ đơn giản như thế, dường như anh đã ngủ rất lâu rồi!
Hôm đó anh ta nghĩ rằng Cố Linh đã có mang, nên đã gấp rút dẫn cô ta đi, sau khi đến bệnh viện thì anh ta hoàn toàn không nhớ gì nữa.
Lần nữa tỉnh dậy, thì đã trong tình cảnh như thế này rồi.
Nữ giúp việc không dám nén lại lâu, cũng đã cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
Mẫn Lệ cặm cụi xem nội dung lá thư.Đọc nhanh tại Vietwriter.com