Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70924.



Cô ý đồ muốn đứng dậy, nửa thân dưới rơi xuống sàn nhà, còn nửa thân trên vẫn còn bị anh dùng sức khóa chặt lại.





Động tác này đúng là quá ái muội rồi.





“Bạc Ngôn? Tỉnh đi.” Cô đẩy thử xem, không có phản ứng.





Cô nhìn xung quanh, xem ra chỉ có một cách rất là hữu dụng.





Tay của cô di chuyển theo hướng quần của anh, sau đó, dùng tay đấm một cái.





“Á……” Bạc Ngôn lập tức thả lỏng đằng sau hông của cô, “Bà cô của tôi ơi, cô có cần làm như vậy sao?”





Cô lập tức đứng dậy, quay lưng liền đi, “Gọi anh anh không có phản ứng, cách này là sự thô bạo đơn giản nhất.”





“Đúng là khá thô bạo đơn giản nhất, mạng nhỏ của tôi xem mất đi rồi.” Anh thở hỗn hễn, “Sau này đừng có đánh vào chỗ này, sẽ xảy ra mất mạng người đấy!”





“Không đâu, anh vẫn chưa có bạn gái, chưa có con cháu, không mất mạng người đâu.” Cô đi đến phòng tắm.





Cô cũng rất xấu hổ được không?





Cô cũng là lần đầu tiên thân mật như thế với con trai, hơn nữa còn dùng sức đấm anh một cái.





Họ xuống lầu, hôm nay hiển nhiên ngoại lệ một chút, trên bàn ăn rộng lớn, chỉ có cô và Bạc Ngôn hai người.





Những người khác đang bận.





Họ hình như là người ngoài cuộc, không có ai cần họ phải làm gì, cũng không có ai quan tâm họ.





Đây đúng là thảm thương thật.





Di thể của chú Bạc đã hỏa táng rồi, trong nhà cũng tràn đầy vải trắng, trong linh đường đặt ảnh của ông, đôi mày và Bạc Ngôn có chút giống nhau.





Trông ra anh đúng là con riêng rồi.





Họ từ linh đường ra ngoài, gặp phải Bạc Phúc.





“Đừng đau buồn quá, người ai cũng có ngày này.” Âm thanh anh thanh lạnh, nhưng là gió nhẹ của mùa thu sâu thẳm thổi qua.





“Tôi không buồn, tôi và ông ấy cũng không gặp được bao nhiêu lần, có gì đâu mà buồn, người buồn là anh hai mới phải, tang lễ là khi nào? Công việc tôi rất bận, phải về gấp.” Bạc Ngôn cười rất vui.





“Ngày mai.”





“Ok, Noãn Noãn, chúng ta đi dạo phố nào, ngày mai hẳn quay lại.” Anh nắm lấy cánh tay Noãn Noãn, liền đi.





Ba người đi ngang qua nhau, họ liền rời khỏi.





“Anh muốn làm gì?” Anh nghiêm túc phải ở bên ngoài đợi đến ngày mai?





“Noãn Noãn, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, cho nên cô và tôi cũng là người ngoài cuộc, cho nên người ngoài cuộc thì nên ở bên ngoài!” Anh tự nhiên nhíu mày lên, “Ok không?”





“Đây là chuyện gia đình của anh, nếu như anh có thể vui hơn chút, vậy thì đi thôi!” Cô cũng cảm thấy không có gì.





Họ đi đến bên nhà xe, vừa lái xe ra ngoài, liền gặp được xe của Như Quả.





Cô ta đậu xe ngang ngay trước mặt của họ, Ferrari màu đỏ chói mắt, lấp lánh, phô trương y như bản thân cô ta vậy.





“Bạc Ngôn, anh đúng là muốn giải trừ hôn ước với em? Ở bên cô ta?” Cô ta đơn tay dựa vào cửa xe, “Anh xem thử bây giờ anh như thế nào, anh kết hôn với em, anh cái gì cũng có, anh ở bên cô ta, cái gì cũng không có.”





“Tôi bây giờ cũng cái gì cũng không có, không quan tâm đến những thứ mà Bạc gia bố thí.” Anh không có gì quay vô lăng đi, ánh mắt nhìn vào con đường.





“Anh……em là vì em tốt, nể mặt anh ngày xưa cứu qua em, anh không ngờ lại không biết điều!” Như Quả giận dữ nhìn anh, vẻ mặt càng không có gì, cô ta lại càng giận.





“Chuyện nhỏ vặt, đừng để trong lòng, tôi không để tâm.” Chiếc xe anh lui mạnh, đang di chuyển hướng vô lăng, sau đi lái đi sau đuôi xe của cô ta.”





“Bạc Ngôn, anh không ở bên em, cả đời này chỉ có thể lái chiếc xe nát như thế này của anh!” Cô ta không vui la lên nói.





Cảnh Bùi Noãn ngồi trong xe nhìn anh, “Đau lòng.”





“Có gì đâu mà đau lòng, chẳng phải còn có cô bao nuôi tôi sao?” Anh cười nhẹ vô tư, “Đi qua bên anh em tôi chơi.”





“Anh em của anh?”





“Sao thế, tôi không thể có anh em sao?” Anh chỉ là lâu rồi không liên lạc thôi.





“Không, tùy anh.”





Nửa tiếng sau, Bạc Ngôn dẫn cô đi đến một nơi khu vui chơi giải trí Mị Sắc nổi tiếng ở Kinh Đô.





“Tôi là một cô gái ngoan, anh xác định là dẫn tôi đi nơi như thế? Anh tôi biết sẽ chém anh đấy!” Cô là tốt bụng nhắc nhở anh.





“Vậy, tôi xin hỏi Cảnh tiểu thư, đêm đó cô đi vào phòng tôi, uống đến say xỉn, cô là đi nơi nào vậy?”





“Quán bar.”





“Có khác biệt sao?”





“Quán bar thôi mà, anh cái này……” Cô chỉ lên hai chữ Mị Sắc, “Tôi sợ gì chứ, tôi cũng không sợ! Đi thì đi!”





Sau khi họ đi vào, liền trực tiếp ngồi một phòng riêng sang trọng, trang trí thủy tinh, sân khấu lưu ly, có thể xem được trình độ xa xỉ của nó.





Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng riêng lại một lần mở ra, cô nghe thấy tiếng vỗ tay “bốp bốp bốp”.





Kèm theo đó là tiếng của một người đàn ông, “Nào nào nào, cũng vào rồi, kiu anh Bạc, Nhất Thủy đứng ngay lại cho tôi, để anh Bạc lựa chọn!”





“Lý Tử, cậu muốn tôi chết phải không? Không nhìn thấy chị dâu cậu đang ngồi kế bên sao?” Trên tay Bạc Ngôn cầm chai rượu, ánh mắt nhìn vào Cảnh Bùi Noãn kế bên.





“Chết tiệt! Cậu biết chơi thật! Gái tây!” Lý Tử cười ti tít quan sát Cảnh Bùi Noãn, chết tiệt, mỹ nữ đấy!





“Hello, my name is, Lý Tử?” Anh bước nhanh qua bên cạnh cô, đưa tay ra, “You are so beautiful!”





“Bùi Noãn.” Cô đơn giản nói hai chữ, phát âm tiếng trung tiêu chuẩn.





“Cậu dạy không tồi đấy! Tiếng trung nói hay như thế, phát âm rõ chữ!” Anh cười ngồi xuống ở đối diện, không kiên nhẫn vẫy tay với mỹ nữ Nhất Thủy đang đi vào, “Đi đi! Không cần các người nữa!”





“Thiếu gia……”





“Thiếu cái gì gia, còn không mau cút!” Lý Tử cười cong mày nhìn cô, “Noãn Noãn, cô biết nói tiếng trung sao?”





“Giỏi hơn anh!” Cô là người bản địa chính gốc được không?





“?” Lý Tử nhìn sang Bạc Ngôn bên cạnh, “Vợ cậu nói tiếng anh tốt như thế, cậu có áp lực không?”





“Tôi có gì đâu áp lực, tiếng anh cũng tôi cũng không tệ, nói chuyện với cô ấy không hề có áp lực.” Anh rót ba ly rượu, “Đêm nay biệt thự của cậu mượn chúng tôi ở một đêm.”





“Biệt thự ở nhiều quá cũng không có ý nghĩa, tôi có người anh em tốt như vậy, ở đây có phòng, chuẩn bị cho cậu một phòng!”





“Không! Ai biết trước đó có người nào ở qua, có bệnh nhiễm khuẩn virus gì không!” Cô lập tức lắc đầu từ chối.





Làm ơn đây là Hoa Quốc, biệt thự nhà họ ở Kinh Đô cũng không biết có bao nhiêu, sẽ buồn không có chỗ ở sao?





“Noãn Noãn, Bạc Ngôn là anh em của tôi, phòng đương nhiên sẽ là tốt nhất, không có ai ở qua!”





“Tôi không tin, chỉ có thể nói là diệt khuẩn tốt hơn thôi chứ? Tôi không ở!” Cô chết cũng không ở!





“Anh em, vợ anh khá khó chịu đấy!” Lý Tử bưng ly rượu lên, “Không có người khác ở qua, rất sạch sẽ, được không?”





“Không được, ở đây tôi sẽ ám ảnh tâm lý! Bạc Ngôn, đêm nay qua nhà tôi!” Cô mới không muốn ở bên ngoài, đặc biệt là ở những nơi như thế.





“Em quyết định.” Bạc Ngôn nhấp miếng rượu, thong thả nói.





“Chết tiệt, anh em như thế sao, sau khi kết hôn sẽ trở thành bị thê tử quản nghiêm ngặt!” Lý Tử lắc đầu, “Haiz……”





Họ cũng sẽ không kết hôn đâu, trước mặt anh em, vẫn là nể một chút mặt mũi cho Bạc Ngôn.





Nhưng họ ở đây cũng lâu rồi, buổi tối mới rời khỏi, đang là lúc việc kinh doanh nhộn nhịp.





Biệt thự Cảnh gia toàn quốc gần như đều có, Kinh Đô càng là nhiều hơn, nhưng trùng hợp ở đây là, nơi là họ đêm nay đi, không ngờ tối như thế còn sáng đèn.





Cô không có nói là muốn đến đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK