"Anh không ngại nhưng em thì ngại!" người giận là cô ấy, tiêu tan hận thù là cô ta nói mới phải!
Nhưng mà người trên thân mình đâu chịu nghe lời cô ta, nhận thấy đây không phải là cách hay để biểu lộ sự xin lỗi của anh ta!
"Cảnh Thần Hạo, anh đừng có quá đáng!" quần áo trên người cô ta bị anh ta kéo mạnh, cô ta lập tức thét to lên.
Anh ta cúi đầu đặt nụ hôn ấm nồng vào cái môi nhỏ đang kêu toán lên, tôi nay anh ta xác định là phải xin lỗi rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy bản thân như là điên rồi, rõ ràng không giận dỗi gì, thì giả tạo làm gì, kết quả làm mình bị liên lụy rồi!
"Đợi đợi đợi......" cô ta thừa sơ hở, ấp a ấp úng kêu lên tiếng.
"Ừm?" lúc này, không đợi được nữa.
"Bao......" cô ta thốt lên một chữ, những ngày nay đúng ra là kỳ nguy hiểm của cô ta, không đeo bao thì đi khỏi ngay, cô ta một chân đạp mạnh anh ra!
Cảnh Thần Hạo di chuyển về phía trước, hối hả mởi ngăn kéo đầu giường, lấy một cái đưa lên tay cô, "cho em này"
Cô ta nắm chặt thứ đó trên tay, thật sự muốn nện vào mặt Cảnh Thần Hạo, thứ đồ này là cho cô à?
Là anh ta sử dụng đâu phải là cho cô ta.
Nhưng mà, vì không muốn có thai, nên cô chịu vậy......
Bây giờ thật sự giận rồi.
Còn cánh tay kia bị anh ta bắt cởi dây thắt lưng anh ta, chỉ có một tay sao cô cởi ra được?
Khắc tiếp theo, cô ta mặt đỏ bừng đem tới miệng mình, cắn một cái, tháo ra, ném vào mặt anh ta, nói câu mà anh ta vừa nói, "cho anh này."
Anh ta vững vàng tiếp lấy, cúi đầu nhìn cô, "vợ yêu, em nghĩ xem bao nhiêu lần mới khiến em nguôi giận?"
Cô ta mở đôi mắt có chút mê man nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "một lần"
"Vì muốn thể hiện thành ý của anh, anh nhất định cố gắng thêm vài lần."
Nhiều cái đầu anh!
Tại sao cô lại gã cho người đàn ông ăn không bao giờ no thế!
Cô ta cố gắng nhịn cười, "chồng, xin anh hãy tự mình khống chế, được không?"
Một sự đụng chạm kịch liệt và giọng nói cự tuyệt mãnh liệt trả lời cô ta, "không được!"
Cô ta khóc không ra nước mắt, chỉ hy vọng người chồng thân yêu, khống chế càng thêm khống chế, sau này cô tuyệt đối không giận mù quáng nữa.
Hôm sau, chỉ vì sự xin lỗi nhiệt tình như thiêu đốt của người nào đó, mà toàn thân của Bùi Nhiễm Nhiễm đau nhức rã rời, chuẩn bị trốn việc.
Nghe thấy tiếng sột soạt trong căn phòng yên tịnh, cô ta cũng không muốn mở mắt ra nhìn, chỉ nói một câu líu ríu từ hướng phát ra động tịnh, "em không đi làm đâu!"
"Ừm, ở nhà nghỉ ngơi đi" anh ta cúi đầu hôn vào cái trán sáng bóng của cô, sau đó mới rời khỏi cạnh giường.
"Đều là lỗi của anh, em thật sự rất tức......" còn một chữ bị nén trong họng, thốt không ra, nuốt không trôi, bị nghẹn như thế, mở to mắt ra.
Đập vào mắt nhìn thấy Cảnh Thần hạo, đứng bên cạnh giường nhìn theo anh, ánh mắt đó như đang nói, muốn tiếp tục nói ra câu nói tiếp theo, anh ta có cách khiến cô ta nguôi giận.
Cô ta mở to mắt liếc anh ta một cái, lại nhắm nghiền lại.
Trở người chậm rãi, phần eo đau nhức dữ dội, người nào đó đã tỏ lòng xin lỗi quá dư rồi!
Cảnh Thần Hạo đứng bên cạnh giường nhìn cô ta vẫn chưa xuống giường, trở người lộ cánh tay ra ngoài, anh ta cúi người lấy tay cô đặt vào chăn, sau đó mới quay người đi tắm gội, lần này thật sự rời khỏi rồi.
Thời gian nhanh như thế, đương nhiên cô vẫn chưa ngủ thiếp, có lúc quả thât anh rất chu đáo.
Cô ta rõ ràng rất giận cách anh ta xin lỗi, bỗng nhiên cô ta cười phà lên, chỉ vì một động tác nên cười như vậy.
Cảnh Thần Hạo ăn mặc chỉnh tề, lại đi đến cạnh giường, ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ trong điệu bộ đang ngủ yên giấc của cô, gương mặt trắng non xinh đẹp như đang ngậm một nụ cười yếu ớt, là mơ thấy giấc mơ đẹp gì chăng?
Trong giấc mơ của cô có anh ta không?
Đưng cạnh giường nhìn một hồi, anh ta cẩn thận bước khỏi phòng.
Phòng làm việc của chủ tịch Cảnh Thị.
Thích Thịnh Thiên ngồi đối diện Cảnh Thần Hạo, đang nhìn người đàn ông lật xem tài liệu, anh ta cười nhạt nhòa nói, "Hạo ca, anh và Bùi bí thư ở bên nhau lâu rồi chăng! Có phải nên mời chúng tôi đi ăn một bữa cơm, chính thức giới thiệu được không?"
Cảnh Thần Hạo phía đối diện vẫn không ngần đầu nhìn, "đợi tôi hỏi ý kiến cô ta đã"
"Điều này đơn giản, tôi lập tức đi hỏi dùm anh!" anh ta từ bên ghế nhảy vọt lên, vừa đi ra ngoài vừa than vãn, chuyện nhỏ như thế lại phải hỏi người phụ nữ đó, Hạo ca đúng là nô lệ vợ chân chính mà!
Anh ta đang suy nghĩ, thì sau lưng vọng lại tiếng nói của Cảnh Thần Hạo, "cô ta không ở công ty"
Anh ta lập tức quay người, bước nhanh trở về chỗ ngồi, "cô ta không ở công ty à? Chả phải hợp đồng của tập đoàn Âu Á đã ký xong rồi à? Anh lại sắp xếp nhiệm vụ mới cho cô ta à?"
Người phụ nữ Bùi Dĩ Hàn này quả không tệ, quả thật là rất nhiều tài lẻ.
Không những được phòng kế hoạch chính thức tuyển vào, lại còn là bí thư của chủ tịch Cảnh Thần Hạo, lại giúp đỡ Cảnh Thần Hạo giải quyết việc cá nhân, đến cả ngoại giao cũng giao cho cô ta!
Nói đến tập đoàn Âu Dương, trong lòng Cảnh Thần Hạo nổi một trận lửa.
Tính cách của Bùi Nhiễm Nhiễm anh ta hiểu rõ, nếu không lúc trước cũng không vung tay chạy lấy người, không biết nhờ vả anh ta.
Hiện tại càng lợi hại, đã kết hôn rồi một mình vẫn đi đây đi đó, hoàn toàn không để mắt đến anh ta.
Sự việc của Hàn Kiêu, nếu không phải anh ta sau đó xuất hiện áp chế xuống, cô ta nghĩ rằng cái ly trộn thuốc đó không có dấu vân tay của cô ta thì vạn sự đại cát như vậy à?
Tốt cái là sự việc này đối với anh quá đơn giản rồi, trực tiếp lôi hai tên đầu sỏ giao ra, không những hai tên đó không thành công thượng vị, mà còn bởi vì vậy mà mất mạng.
Bọn họ đáng chết!
"Hạo ca, sắc mặt anh có vẻ khó coi? Có phải không khỏe, có cần đi xem bác sĩ không?" Thích Thịnh Thiên chợt nhớ vài ngày trước Cảnh phu nhân luôn nói rằng sẽ đưa Cảnh Thần Hạo đến bệnh viện.
Tuy rằng nói về vấn đề khía cạnh khác, thì đến cả Bùi Dĩ Hàn cũng có thể ngủ ngon lành, thì có lẽ vụ đó không vấn đề gì rồi.
Cảnh Thần Hạo ngẩn đầu nhìn giờ, "ba giờ chiều nay có buổi triển lãm châu báu diễn ra ở Kim Sáp, thiết kế sư là Vivian, thu phụ cô ta!"
Theo như anh biết, từ lúc Vivian còn ở nước ngoài, Âu Dương Lập giao thiệp với cô ta, hập đoay vọng cô ta trở thành thiết kế sư ngự dụng của tập đoàn Âu Á.
Cái người đó, chỉ có thể trở thành người của Cảnh Thị.
"Hạo ca, độ khó về công việc của anh hơi lớn đó! Nếu em nhớ không lầm, Vivian đã bốn mươi tuổi rồi, anh muốn tôi giải......quyết cô ta?" anh ta cúi đầu đau khổ nhìn anh, vẻ mặt khoa trương và không thể tư nghị.
"Gần đây cậu đã ăn não heo chưa?" anh nói vẫn chưa rõ ràng à?
"Hạo ca, em hiểu ý anh, giỡn chơi tí để lấy không khí mà! Anh nhìn xem vẻ mặt hiện tại của anh tốt lên nhiều rồi! Có màu sắc rồi, hồng rồi, ừm, đừng giận nữa!" phản ứng đầu tiên của anh ta thật sự nghĩ rằng là cái ý nghĩa kia.
"Thôi vậy, để tôi tự đi! Để Thích Thịnh Thiên đi, có tí không đáng cậy.
"Hạo ca, không cần, thật sự không cần, để em đi được rồi, chuyện nhỏ như vậy sao có thể để anh đi được chứ! Chỉ là một Vivian thôi mà! Giải quyết trong tích tắc, buổi tối hôm đó......" ăn cơm thôi! Tuy rằng ở công ty anh ta cũng có thể nhìn thấy Bùi Dĩ Hàn, nhưng mà cái cảm giác đó không giống nhau.
"Cô ta rất khó giải quyết" nếu không phải vì Âu Dương Lập ra điều kiện, trước khi quay trở về, cô ta đã là thiết kế sư của tập đoàn Âu Á rồi.
"Chỉ là đàn bà, có gì mà không giải quyết được chứ? Chỉ là một mama già thôi mà!" Thích Thịnh Thiên đánh mạnh vào bàn, "em đi đây, bảo đảm sẽ mã đáo thành công"