Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
70383.



......





Cả một đêm, mắt của Cảnh Thần Hạo không nhắm lại chút nào, Thích Thịnh Thiên ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện ở trước mặt của anh, “chị dâu chắc sớm đã đi rồi!”





“Đúng là đi rồi! Gắn lên chiếc cánh bay đi rồi!” Cảnh Thần Hạo đứng ở cửa nhà tù, ánh mặt trời sáng sớm ở trên khuôn mặt lạnh băng tuấn tú bất phàm của anh, trên mặt anh không có chút sắc máu nào, càng không có chút biểu cảm





Lạnh lùng giống như là robot không có suy nghĩ và cảm xúc





“Không thì có thể không có đến!” Thích Thịnh Thiên điều tra cả một đêm, đều không có nhìn thấy người khác lạ





Đám vệ sĩ đứng canh ở bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đứng cả một đêm bọn họ đều giống như không có tri giác vậy





Bầu không khí yên tĩnh khá laai, Thích Thịnh Thiên mới nghe thấy lời của anh ấy, “bệnh mù khuôn mặt là cái gì?”





“Anh Hạo, anh cuối cùng thừa nhận mình mù khuôn mặt rồi?” anh cười cười nói, nhưng mà anh ấy làm sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này





“Nói!”





“Căn cứ loại bệnh này của anh thì là nhìn không rõ khuôn mặt của người khác, hoặc là đối với khuôn mặt của người khác đã mất đi năng lực nhận biết! Anh Hạo anh là nhìn không rõ hay là không nhớ được?”





Nhìn không rõ sao?





Anh nhìn rất rõ, chỉ là những người phụ nữ không có liên quan ở trước mặt anh nhìn đều giống nhau, chỉ có Nhiễm Nhiễm không giống thế





Chỉ có cô ấy không giống!





Chỉ có cô ấy!





Cô ấy!





Đôi mắt đen của Cảnh Thần Hạo bỗng nhiên căng lớn, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, “cô cảnh sát tên Lục Man tối qua, tìm cho ra!”





“Anh Hạo, không phải chứ! Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta? Không phải, là nhớ khuôn mặt của cô ta?” Thích Thịnh Thiên trợn trừng con mắt mở lớn, lúc đầu khi anh ấy nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, cũng nói là có thể ghi nhớ





Kỳ lạ, anh ấy có thể nhớ thì chỉ có một mình người phụ nữ Bùi Nhiễm Nhiễm





Rốt cuộc là ai đang giúp đỡ cô ấy, sao mà thần thông quảng đại!





Cảnh Thần Hạo bất ngờ nhắc chân lên bước ra bên ngoài, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, Nhiễm Nhiễm biết anh sẽ ở đây canh chừng, sớm đã có chuẩn bị rồi





.....





Trong biệt thự trên đỉnh núi





Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mới ăn xong một quả táo, thì nhìn thấy Tề Viễn Dương mặc áo choàng ngủ, từ từ chậm rãi đi xuống, mái tóc rối tung có vài cọng dựng đứng lên, khi nhìn thấy cô, trên miệng nhếch lên nụ cười khinh khỉnh





“Không có bị tóm?”





“Anh hình như khá thất vọng” anh ta rõ ràng là đang giúp cô, thế mà vẫn còn hỏi cô loại câu hỏi này





Tề Viễn Dương rót rượu, nâng lên đi về phía cô, “rất thất vọng với Cảnh Thần Hạo”





“Tôi đối với anh có chút bất ngờ, cướp người từ trong tay của Cảnh Thần Hạo, rất lợi hại!” chính vì việc anh ta giúp cô như thế này, chuyện đi đến công ty của anh ta hay cái gì tiếp tục kiếm tiền cho anh ta, cũng có thể tiếp tục suy nghĩ





“Cướp được rồi sao?” Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn cô, nhâm nhi ngụm rượu, “anh ta tuy là thổ hoảng đế thành phố A, nhưng dù gì cũng không thể cái gì cũng biết cái gì cũng có thể, cuối cùng cũng sẽ có chỗ anh ta không biêt, có nơi quản không đến”





“Anh nói không sai!” cô cười cười, lưng tựa lên ghế, không thèm nhìn anh ta nữa





Tề Viễn Dương lại uống một ngụm rượu, “trường mầm non toàn là máy quay, cô dự tính sẽ làm thế nào?”





“Đợi cơ hội thôi!” cô bây giờ thất sự vẫn muốn một đơn lý hôn đập lên mặt của Cảnh Thần Hạo





“Anh ta đang tìm cô!” Tề Viễn Dương từ từ nói





“Anh ta không phải luôn tìm tôi đó sao?” lời nói này nói ra chẳng khác nào không nói





Tề Viễn Dương rất khác thường, tối qua có thể ở trước mặt Cảnh Thần Hạo rời đi, làm sao hôm anh anh ta lại bỗng nhiên bắt đầu điều chỉnh công tác rồi, rốt cuộc là ở đâu xảy ra sai xót?





“Tôi ám chỉ là anh ta đang tìm cô thân phận giấu diếm tối qua”





Tối qua?





Cô bị Cảnh Thần Hạo tóm được, cô tiến sát lại gần người của anh ta, sau đó anh ta khinh thường kêu cô cút, còn chiếc khăn thổ cẩm lau tay vứt vào trong thùng rác





Anh ta làm sao lại bỗng nhiên tìm kiếm cô rồi?





Không thể nào à!





“Tối qua xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì rồi?” anh nghĩ đến rất nhiều tình huống,đến cả Cảnh Thần Hạo có thể sẽ dựa theo dấu vân tay từng người từng người đối chiếu đều đã nghĩ đến





“Không thể tính là chuyện ngoài ý muốn, tôi tối qua có thể rời đi, không có đạo lý anh ta hôm nay mới bắt đầu tìm kiếm tôi, anh ta có phải tối qua tất cả mọi người đều đang tìm kiếm?”





“Nếu như thật sự là như thế, tất cả mọi người đều tìm đến rồi, những lại thiếu mất hai người chúng ta, anh ta rất nhanh sẽ phát hiện thôi” Tề Viễn Dương giọng nói bỗng sững lại, uống ngụm rượu, đôi mắt đào hoa lướt một lượt trên mặt của cô, từ từ nói, “nhưng tôi cảm thấy không phải là như thế, bởi vì anh ta chỉ là tìm một mình mình cô”





Tại vì sao?





Cô ở đâu lộ ra kẽ hở?





Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy dầu của mình đột nhiên có chút đau, tình hình của tối qua ở trong đầu của cô lập đi lập lại, tái diễn





Cuối cùng cô bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng, mở căng tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm Tề Viễn Dương ở đối diện, “anh sang sớm nay khi tỉnh dậy, không có chải tóc rửa mặt một chút sao?”





“Thấy cô bỗng nhiên sáng mắt, vẫn còn nghĩ cô đã nghĩ ra cái gì rồi, kết quả cô vừa mới nhắm mắt toàn luôn nghĩ đến tôi à! Thật sự là được sủng ái mà lo sợ!” anh nãy giờ toàn đứng ở trước mặt của cô ấy, thời khắc cô ấy vừa mới mở mắt ra, con tim của anh đột nhiên lỡ mất một nhịp





Cô vừa nãy là nghĩ đến cái gì, nhưng mà cô không có dự tính sẽ nói cho Tề Viễn Dương





Chuyện Cảnh Thần Hạo mù khuôn mặt…cô cảm thấy không nên nói ra





Cô chắc là đã điên rồi, rõ ràng bọn họ sắp không còn mối quan hệ nào nữa, cô còn vì anh ta bảo mật





Sau khi cô ly hôn, có phải có thể bị phong thành người vợ trước tốt nhất không?





“Tôi đang nghĩ kỹ thuật hacker của anh chắc là càng ngày càng lợi hại rồi, trang web công an quốc gia đều có thể xâm nhập, nhóm kỹ thuật viên khóc ngất trong nhà vệ sinh” anh vừa mới nói xong từ không xuất hiện hai người, không phải chính là hai cô gái tối qua với cô ấy sao?





“Tạm thôi, khiêm tốn, bị điều tra ra tôi phải ngồi tù đó, không có ai quản cô rồi!” Tề Viễn Dương uống xong ngụm rượu cuối cùng, “tôi vẫn là nên đi tắm rửa trước đã, thực tế cô không cảm thấy kiểu như tôi rất có vẻ đẹp hỗn độn sao?”





“Không cảm thấy!”





Cô vẫn là thích kiểu sạch sẽ gọn gàng, sạch sẽ gọn gàng nhìn vẫn thoải mái hơn





“Nữ nhân, năng lực thẩm mỹ của cô rất nguy kịch” Tề Viễn Dương lắc nhẹ cái đầu, bước đi thờ thẫn từ phía trước mặt cô rời đi





Nghe thấy âm thành lười biếng trên lầu, cô lại nhắm đôi mắt lại giả vờ ngủ, trước mặt tối đen, thì xuất hiện khuôn mặt tuấn tú u ám của Cảnh Thần Hạo, giống như là một trận phong ba bão táp ấp đến cuốn lấy cả người cô





Văn phòng làm việc của tổng tài Cảnh Thị





Bùi Nhã Phán trong tay ôm lấy tập giấy tờ phong bì màu xanh tiếng vào trong văn phòng Cảnh Thần Hạo





Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua tấm cửa sổ sát dàn chiếu ngược lên mặt của anh ta, trên khuôn mặt lạnh băng không có chút biểu cảm, bộ quần áo trên người vẫn là bộ của ngày hôm qua, trên mặt anh nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không thể che lấp đi khí thế cao quý lạnh lùng trên người anh





Cô hôm nay đi vào chỉ là vì xác minh một chuyện





Trên người cô mặc bộ đồ tiêu chuẩn nghề nghiệp màu trắng đen, các kiểu trang sức trên người đều là kiểu nữ tính, so với bộ dáng bình thường xuất hiện trước mặt của Cảnh Thần Hạo rất khác





Tiếng giày cao gót ở trong căn phòng yên tĩnh rõ ràng có chút vang lớn, cô cố gắng bước nhẹ chân, đi đến trước mặt của anh đứng thẳng





Cô để tệp giấy tờ đến trước mặt của anh, dùng giọng hết sức bình tĩnh nói, “Cảnh tổng, đây là giấy tờ cần ký tên gấp”





Cảnh Thần Hạp cả một đêm không chợp mắt, đôi mắt khô cằn, nhưng anh lại đặc biệt tỉnh táo





Sáng sớm hôm nay anh mới không thể không thừa nhận một sự thật, anh có thể thực sự có bệnh mù khuôn mặt, nhưng mà anh có thể nhìn rất rõ Nhiễm Nhiễm, mẹ, Noãn Noãn, những người phụ nữ khác đều không có trong phạm vi anh quan tâm, anh việc gì phải tốn thời gian ghi nhớ bọn họ, chiếm vị trí trong bộ não của anh





Bình thường mà nói đối diện với người phụ nữ không thân quen, anh bình thường là nghe âm thanh phân biệt, nhưng mà âm thanh tước mặt, đối với anh mà nói rất xa lạ





Anh ngẩng đầu liếc nhìn lên mặt của cô ta, “không có sự cho phéo của tôi, au cho cô vào trong, đi ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK