Thích Thịnh Thiên có chìa khóa!
Lâm Tri Hiểu chậm rãi bỏ chiếc cốc trong tay xuống, cô nhìn sang Bùi Nhiễm Nhiễm, “ Nhiễm Nhiễm, hay là cậu cứ đi mở cửa, nhỡ đâu là đại boss .”
“ Không thể nào, chắc là cậu ta thôi !” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa cười vừa đi ra mở cửa.
Lâm Tri Hiểu nhìn bàn ăn trước mặt, thấy quả nhiên trên đó không chỉ có hai phần ăn sáng, Nhiễm Nhiễm và đại boss đúng là hợp ý nhau.
Thích Thịnh Thiên đáng chết, có đến hay không cô cũng không nhận ra được, bực chết mất!
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa mở cửa đã lọt vào vòng tay lạnh giá của ai đó, cô mỉm cười nhìn anh, “ Sao chỉ có mình anh? Thích Thịnh Thiên đâu ?”
“ Không trong nước .”
“ Vậy tối qua anh......” Tối qua anh đã ở đâu?
“ Ở nhà .” Nhưng sáng sớm đã đến tìm cô rồi.
“ Vào ăn cùng bọn em luôn !” Xem ra chuyện này còn kéo dài đây, nam chính lại không có mặt ở đây.
Lâm Tri Hiểu cúi đầu ăn coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô là thư ký của đại boss lại bị người ta tính kế như vậy, nhưng người đặt bẫy còn thông minh hơn cô,đương nhiên cũng đáng ghét hơn cô nhiều.
Cô chỉ không uống được rượu thôi và cũng chỉ nôn thốc nôn tháo gần đó thôi.
Giờ thì cô rất muốn biết, nếu cô không đi nôn thì không hiểu cuối cùng sẽ là một kết thúc như thế nào?
Sẽ không phải là hai người bọn họ......
Cái gì chứ!
Đúng là hoang đường!
Cảm giác bàn ăn có thêm chút lạnh giá, Cảnh Thần Hạo đến mang theo một sức ép vô hình, cô tiếp tục cúi đầu ăn, và vẫn không quên hôm nay cũng phải đến công ty làm việc.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy cô cúi đầu ăn như vậy cũng chẳng nói gì thêm, cô nhìn Cảnh Thần Hạo rồi cùng ăn.
Sau bữa sáng, Lâm Tri Hiểu tự thu mình về phòng, Bùi Nhiễm Nhiễm đang thu dọn, còn đại boss thì theo sau cô.
“ Không có, cậu ta không bắt máy .”
“ Vậy làm sao anh biết cậu ấy ra nước ngoài rồi? Ờm......coi như em chưa hỏi, anh có cách của anh .” Nhưng Lâm Tri Hiểu phải làm sao?
Hai chị em nhà này đúng là bị sao vậy, toàn gặp mấy chuyện không đâu.
“ Hay là hôm nay đừng để cô ấy đến công ty nữa !” Khả năng Lâm Tri Hiểu có đến công ty với trạng thái như vậy cũng khó mà chuyên tâm làm việc.
“ Ừ.”
Khi Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm chuẩn bị rời khỏi cũng là lúc Lâm Tri Hiểu bước ra khỏi phòng, hơn nữa cô cũng mặc một bộ đậm chất công sở.
“ Hiểu Hiểu, cậu ở nhà nghỉ ngơi đi .” Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn cô bạn vừa mới thất tình đã phải đến công ty.
“ Không cần, tớ ổn lắm !” Cô đã nghỉ ngơi cả buổi tối, đã đủ lâu rồi, hơn nữa không thể vi Thích Thịnh Thiên mà tự làm bản thân xuống tinh thần được.
Cô cũng phải công việc, nếu không thể làm người bất bại trong tình yêu thì chuyển hướng làm người thành công trong công việc cũng được.
Cô nhất định phải đứng vững một trong hai lĩnh vực đó.
Cảnh Thần Hạo đã rời đi trước để đánh xe rồi.
“ Hiểu Hiểu, cậu thật sự không sao chứ ?” Bùi Nhiễm Nhiễm khá lo cho cô, tối qua gọi điện thoại cho cô khóc um xùm.
“ Tớ không sao! Không có chuyện gì đâu, tình yêu không phải là tất cả, tớ nên tin anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa thôi, nếu như không giải quyết được thì với một người phụ nữ xuất sắc như tớ, thiếu gì cơ hội ?” Lâm Tri Hiểu khoác tay cô đi ra.
Hai người thấy đại boss đã nổ máy, đi làm cũng không nên ngồi xe của đại boss làm gì vì khi về sẽ chẳng có ai đón.
“ Hiểu Hiểu, cậu tự lái xe tớ còn không yên tâm hơn, lên xe di !” Bùi Nhiễm Nhiễm kéo cô ngồi lên.
Lâm Tri Hiểu vừa ngồi lên xe đã bắt đầu ngây người ra, mẹ ơi, đại boss lại đi làm tài xế cho cô!
Hơn nữa cô còn kéo cô vợ yêu dấu của anh ngồi hàng ghế sau với mình, như vậy có ổn không?
Trên đường cô không nói gì cả, cứ yên lặng cho đến khi xe đỗ trước cửa công ty.
Cảnh Thần Hạo lạnh lùng đi lên văn phòng của mình, Bùi Nhiễm Nhiễm đến văn phòng của mình để đồ rồi tuốt sang phòng của Lâm Tri Hiểu.
“ Hiểu Hiểu......” Cô bưng một cốc nước nóng đến trước mặt Lâm Tri Hiểu, “ Uống chút nước nóng .”
“ Nhiễm Nhiễm, cậu làm tớ có cảm giác mình đến tháng vậy .” Cô chỉ thất tình thôi mà lại được chăm sóc kỹ lưỡng như vậy sao.
“ Như nhau .” Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi xuống cạnh cô, gương mặt lo lắng, “ Uống chút nước ấm đi hẵng nói, để xem tớ có giúp được gì không ?”
Lâm Tri Hiểu ôm cốc nước trong tay, yếu ớt nói, “ Thực ra......cũng không có gì cả .”
“ Ờ......”
“ Được rồi !” Cô nói, được chưa?
Lâm Tri Hiểu uống một ngụm nước rồi đại khái trần thuật lại câu truyện cho Bùi Nhiễm Nhiễm nghe, nói xong cô uống liền mấy ngụm, gương mặt tức phừng phừng.
“ Cho nên cũng không phải do Thích Thịnh Thiên cố ý mà, có thể cậu ta còn say ghê hơn cả Cảnh Thần Hạo nữa .” Cô như vậy có được coi là đang an ủi?
Chồng em ơi có nghe thấy cũng đừng để bụng nhé!
Cô chỉ vì muốn an ủi cô bạn thân thôi.
“ Tớ còn say hơn, tớ đã bảo rồi, sao anh ta lại muốn tớ uống rượu kia chứ! Bản thân cũng uống nhiều như vậy, sau đó thì tớ hoàn toàn không còn chút ý thức nào hết, không ngờ anh ta nói muốn kết hôn với tớ theo cách như vậy! Tớ cũng ngạc nhiên lắm chứ! Có phải khi trước chỉ vì tức nên tớ mới nói anh ta cầu hôn thì sẽ không đồng ý không, nên không ngờ anh ta dùng chiêu này, đúng là hiểm !” Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến!
“ Lỗi của cậu ta, đều là lỗi của cậu ta, chính vì thế Hiểu Hiểu đừng có giận nữa nhé! Đợi cậu ta trở về chắc chắn tớ sẽ giải quyết cậu ta, chúng ta mà không thắng được thì còn có Cảnh Thần Hạo giúp cậu, chuyện này do cậu ta rượu say làm hỏng nên phải chịu trách nhiệm .” Bùi Nhiễm Nhiễm nghe chuyện của họ cũng cảm thấy khác người.
Cô cố gắng nín cười để an ủi Lâm Tri Hiểu.
Cô cảm thấy bản thân bị Cảnh Thần Hạo kéo đi kết hôn đã đủ lạ đời rồi, nhưng Lâm Tri Hiểu thì sao?
Cô ấy không những bị cho vào tròng để kết hôn mà còn bị chơi một vố như vậy, như một trò hề.
Đúng là......cuộc sống không gì là không thể xảy ra.
“ Được !” Cô nhất định phải chia tay với Thích Thịnh Thiên!
Không đúng, họ đã chia tay rồi!
“ Vậy cậu mà không có tâm trạng làm việc thì đừng miễn cưỡng, cần nghỉ ngơi cho đủ, tớ đi trước đây .” Cô đứng dậy rời đi, đi tới văn phòng của Cảnh Thần Hạo.
Vừa bước vào, cô đã thấy anh đang nghe điện thoại, đôi môi mỏng chỉ ừ ừ mấy tiếng đã cúp máy.
“ Thích Thịnh Thiên ?” Cô đặt hai tay áp xuống bàn, cúi đầu nhìn anh.
“ Ừ .” Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu, gương mặt tươi cười, dưới sự chăm chú của cô, anh nói ra mấy từ, “ Biết cách chơi đấy .”
“ Em nghi ngờ cậu ta học được những thứ này từ anh .” Không thì làm sao nghĩ ra được mấy cách đó!
“ Làm gì có chuyện đấy ?” Anh kéo cô đến thẳng phường để đăng ký mà, Thích Thịnh Thiên đã là gì.
Hơn nữa lại còn lầm người nữa.
“ Thôi anh đừng chối nữa, anh và cậu ta cùng một ruộc, chỉ có cái anh không lầm sang cô nào khác thôi, giờ thì có chuyện để bận đây, không phải Trần Nhan sẽ không......ly hôn chứ ? Giờ thì cô chỉ lo nhất mỗi chuyện này.
Nhưng chắc sẽ không như vậy đâu.
Trần Nhan khi trước đã tỏ rõ không hề thích Thích Thịnh Thiên rồi, sao có chuyện đó được!
“ Thích Thịnh Thiên có nói với anh giờ cậu ta sao rồi? Đã ly hôn chưa ?” Bùi Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ nhìn anh, nếu khi nãy đã điện đến thì chắc chắn phải nói gì đó.
Đại boss buông một câu nửa vời, “ Cứ đợi đã !”Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn