Nếu không phải ông tham hạng mục công trình kia, cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.
Ông giận thật rồi!
Cầm rìu lên liền đập vào cửa sổ xe ông ta, vẫn trùng hợp ngày đó Cảnh Thắng không có ngồi trong xe, chỉ có tài xế bị thương.
Ông như là phát điên rồi cứ đánh vào xe, bị bảo vệ của Cảnh thị cản lại, đánh đến cả người bị thương mới rời khỏi.
Lúc về đến bệnh viện, đứa con không ngờ biến mất rồi.
Nhất định là Cảnh Thắng vì ông ở trước cổng Cảnh thị gây sự, đem đứa con đi.
Ông tìm rất lâu cũng chưa tìm được đứa con, trong trạng thái vô cùng đau thương tuyệt vọng, quyết định đi kiện Cảnh Thắng bắt cóc trẻ em.
Nhưng ông vừa đi tìm luật sư, từ văn phòng luật sư đi ra, liền bị người ta trùm bao bố đánh rồi! Tiền trên người đều bị cướp hết.
Vết thương trên người cũng bị từ lúc đó.
Đều là lỗi của Cảnh Thắng, hại đến ông ở thành phố A không một nơi trú thân.
Nhưng ông vẫn ở thành phố A sống rất lâu, vì muốn tìm đứa con của ông!
Quyền lực Cảnh Thắng lớn như thế, muốn giấu một đứa bé thật sự quá đơn giản.
Ông căn bản là tìm không ra, nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn thấy hạng mục đó đạt được thành công, quy mô của Cảnh thị lại được mở rộng thêm.
Trong sự bất lực của ông, chỉ có thể bỏ nhà đi xa.
“Nghĩa mẫu……bà ấy……” Cố Linh sờ vào ly, “Bà ấy nhất định quá đau buồn rồi, nên mới lưu sản chứ!”
“Tuy rằng đã là chuyện ngày xưa rất lâu, nhưng như là mới vừa xảy ra hôm qua vậy, quá nhiều chi tiết ta cũng khắc hết trong đầu, xua tan không đi.” Cố Phi Trì sắc mặt sớm đã ảm đạm.
“Nghĩa phụ……”
“Người nhà của ta, công ty của ta, vợ của ta, còn có tâm huyết của nhiều nhân viên như thế, chính là vì Cảnh Thắng, cái gì cũng không còn! Tiểu Linh, nghĩa mẫu qua đời lâu như thế, có thể đến bây giờ vẫn chưa nhắm mắt được, ta nếu báo thù rồi, đến dưới nơi chín suối, bà ấy cũng sẽ không tha thứ cho ta!”
Dưới nơi chín suối?
Nhưng nếu đúng là đưa Cảnh Thắng xuống nơi chín suối, nghĩa phụ lại có thể sống được bao lâu?
Theo nghĩa phụ lâu như thế, cũng chưa từng thấy ông thích qua một người, bây giờ thích dì Bối như thế, phải đến nơi chín suối thật sao?”
Cam tâm sao?
“Nghĩa phụ, con cảm thấy, bây giờ chuyện đã như thế, nghĩa phụ muốn ở bên dì Bối, nhưng con gái của dì Bối bây giờ là con dâu của kẻ thù nghĩa phụ, nếu nghĩa phụ làm gì Cảnh Thắng thật rồi, dì ấy sẽ tha thứ cho nghĩa phụ sao? Con gái của dì ấy sẽ tha thứ cho nghĩa phụ sao? Chuyện ngày xưa rất quan trọng, nhưng……cuộc sống bây giờ không phải càng quan trọng hơn sao?” Trong lòng cô vô cùng đau khổ, chuyện quá khứ rất đau buồn thật.
“Tiểu Linh, chuyện này ta đương nhiên suy nghĩ qua, dì bối cũng không thích người của Cảnh gia, nếu ta làm như thế, dì ấy vui mừng còn không kịp.” Cố Phi Trì tiếp tục uống trà.
Nói nhiều như thế, có chút khô họng.
“Tại sao?” Cô có chút nghĩ hoặc.
“Chuyện ngày xưa của Bùi gia, Tiểu Linh, con cũng muốn thấy cuộc sống sau này của nghĩa phụ vui vẻ, mục đích bây giờ của ta chỉ có một, chỉ có đạt được ta mới có được niềm vui.” Khuôn mặt uy nghiêm của ông nhìn vào Cố Linh đối diện.
“Uhm, con biết rồi, nhưng con có một yêu cầu.” Cô biết cô chỉ là một quân cờ, nhưng cũng là một quân cờ quan trọng.
Cô có thể làm không nhiều, bất kể là vì nghĩa phụ hay là vì người khác.
“Cái gì?”
“Để lại tính mạng của họ, đặc biệt là Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm, còn có đứa con của họ, bọn họ là vô tội, nghĩa phụ đã nói là do Cảnh Thắng, vậy là không có liên quan đến bọn họ!” Cố Linh nghiêm túc mang theo ánh mắt cầu xin nhìn vào ông, “Nghĩa phụ!”
“Được!” Đồng ý trước, chuyện sau này, đến lúc đó hẳn tính.
“Cảm ơn nghĩa phụ, con đi trước!” Tâm trạng cô có chút trầm trọng.
Cô cũng là trẻ mồ côi, ngay cả ba mẹ mình là ai cũng không biết.
Cô cũng không muốn tìm thấy họ.
Nếu họ đã không cần cô, tìm họ thì còn có ý nghĩa gì?
Không!
Sau khi cô rời khỏi, liền đi đến công ty Mẫn Lệ.
Và Cố Phi Trì lại đến trang viên Bùi gia.
Bữa tối lúc cùng nhau ăn cơm, Bùi Nhã Phán liền cứ vùi đầu suốt.
Cô cũng không dám tin người chú trước mặt này không ngờ lại có quan hệ với An Quân Huyền, An Quân Huyền luôn có ý đồ xấu xa với Cảnh phụ, người chú này cũng biết sao?
Hay là chú ấy cũng tham gia kế hoạch này?
Bác gái lớn thì sao? Bác ấy biết không?
Trong lòng bác ấy là nghĩ thế nào?
Quá nhiều nghi vấn trong đầu óc cô xoay chuyển, xen kẽ, xua tan không đi.
“Phán Phán, sao thế? Có tâm sự?” Bối Tịnh Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô dịu dàng hỏi.
“Chuyện công việc của con.” Cô cười đáp lời.
“Chuyện công việc cũng không nên suy nghĩ trong giờ cơm, tập trung ăn cơm, chuyện công việc đợi đến lúc làm việc hẳn suy nghĩ!” Bối Tịnh Nguyệt gắp món mà cô thích ăn, ánh mắt dịu dàng.
Cố Phi Trì nhìn thấy sự tương tác của hai người, cười dịu dàng, “Phán Phán bây giờ là tập trung công việc rồi.”
Vừa đến công ty, phải biết cố gắng, con một lát còn phải đi tăng ca!” Cô đêm nay vẫn là rời khỏi chỗ này tốt hơn.
“Bữa tối còn phải tăng ca? Công ty này có phải không tốt không? Hay là chúng ta không đi nữa!” Bối Tịnh Nguyệt không đồng ý con gái tăng ca vào lúc này.
“Con phải đi.” Cô kiên định nói, “Bác gái lớn, hai người nghĩ ngơi đi! Khỏi lo cho con, ăn cơm trước.”
Cô cũng cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm xong, liền rời khỏi trước.
Không có đi tìm bạn trai trên danh nghĩa, mà là đi tìm An Quân Huyền!
Chuyện của cô phải làm rõ ràng, nếu không sẽ ăn ngủ không yên.
An Quân Huyền đang mặc đồ ngủ, ngồi trên sofa, trên tay cầm ly rượu vang, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thấy cô qua đến, “Chủ động dâng đến cửa, là muốn tôi ngủ với cô hay là cô ngủ với tôi?”
“Chuyện lần trước anh còn chưa trả lời tôi! Anh và Cố Phi Trì có mối quan hệ gì?” Điều cô không biết, trong lòng cứ ngứa ngáy khó chịu, không thể yên giấc.
“Tôi nói rồi, ông ấy là chú của tôi.”
“Không thể nào, tôi không tin!” Cô bước nhanh qua đó, nhìn thấy động tác nhàn hạ như thế của anh, “Chúng ta ở bên nhau lâu như rồi, anh không thể nói thật được sao?”
“Cô gặp qua đàn ông thật lòng thật dạ với bạn gái cũ chưa? Nếu tôi là người đàn ông như thế, chẳng phải sẽ khiến cô đau lòng chết?” Anh cười nhẹ uống một ngụm rượu, “Muốn đến gặp tôi thì đến, tôi không có bảo cô đến, khăng khăng phải tìm những cái cớ không ra gì nói là muốn biết gì đó, nơi đây của tôi không phải để cô moi thông tin.”
Anh là nghĩ cô như thế sao?
Cô không phải đến moi thông tin, mà là muốn biết anh như thế nào thật?
“Nếu đúng như chỉ là vì anh muốn An thị thay thế ngành rượu của Cảnh thị trở thành đầu rồng của Hoa Quốc, có rất nhiều cách, tôi không biết anh rốt cuộc đang đợi cái gì, muốn làm cái gì, nhưng tôi hi vọng anh đừng đi lạc lối, càng đừng dẫn người khác đi lạc lối, anh quên Diệp Mộ Yên rồi sao?” Cô vốn dĩ không muốn nhắc đến tên Diệp Mộ Yên.
Nhưng cô lo lắng bản thân nếu không nhắc, anh sẽ càng lún càng sâu hơn.
Có thể người anh thích thật sự trong lòng anh khuyên anh mới có hiệu quả.
“Không liên quan đến cô.” An Quân Huyền lại uống một ngụm rượu, đột nhiên đứng dậy, đi về phía cô.
Bùi Nhã Phán theo phản xạ lui về sau, đặc biệt là lúc anh dần dần ép gần, cô càng lui đến lợi hại.
“Cô phản kháng kích liệt như thế, là vì điều gì?” Anh một tay ôm lấy bước chân cô lui về sau, “Bùi Nhã Phán, cô quên là cô bây giờ đứng ở nơi nào sao?”
Cô đứng trong nhà của anh, cô muốn rời khỏi nơi đây, hỏi qua sự đồng ý của anh chưa?
“Tôi không hề quên vị trí tôi đứng ở đâu, cho nên bây giờ phải rời khỏi nơi của anh.” Cô cố ý cười nhẹ thả lỏng, muốn quay lưng rời khỏi.Đọc nhanh tại Vietwriter.com