Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70426.



Cô cũng không nghe thấy lời Trần Nhan nói!





“Hiểu Hiểu, thực ra sự việc rất đơn giản, tối hôm đó anh uống say, sau đó...”





Lâm Tri Hiểu ngắt lời anh, “Thích Tổng, buổi tối mà ở trong nhà 1 đồng nghiệp nữ, bị truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn tôi thế nào đây, tôi dựa vào bản lĩnh của mình vào công ty, nếu bị người khác vu oan là đi cửa sau thì không tốt, với lại ô uế thanh danh của Thích Tổng anh.”





“Lâm Tri Hiểu, em ngốc hả? Không có mắt sao!” Người anh thích là cô, chẳng lẽ cô nhìn không ra sao?





Vừa lại thái độ của Trần Nhan là biểu hiện gì, cô đã lựa chọn như không thấy?





“Tôi có mắt nhìn, cho nên xin Thích Tổng về trước, cô nam quả nữ ở chung phòng không tiện.” Trong lòng cô vốn đã không có ấn tượng tốt với anh.





Giờ đột nhiên lòi ra thêm 1 vị hôn thê, trực tiếp giảm điểm, không còn chút thiện cảm.





“Sao không thích hợp? Nam chưa vợ gái chưa chồng, quá thích hợp.” Thích Thịnh Thiên nắm chặt lấy thanh cửa, dùng lực vặn, tay 2 người đều rời khỏi khung cửa.





Anh nhấc chân lên đạp cái, cánh cửa hoàn toàn đóng lại.





Lâm Tri Hiểu mở to hai mắt, người bị anh đè dựa vào tường, hai mắt phẫn nộ nhìn anh, “Thích Tổng, anh muốn làm gì? Nếu chuyện lần trước xảy ra nữa, tôi đi tố cáo anh!”





Thích Thịnh Thiên đầu ngang đầu cô, “Tố cáo anh? Anh chẳng làm gì? Em tố cáo anh anh thiệt biết bao.”





Ý anh chẳng lẽ anh phải ăn cô, mới được tố cáo!





“Chưa làm cũng có tội!”





“Chưa làm cũng có tội, nhốt không được bao lâu, anh phải nhốt em lâu xíu, nếu không thì..”





“Thì sao, Thích Thịnh Thiên, con người tôi những mặt khác có thể không tốt, nhưng tôi không muốn làm người thứ 3!” Xen chân vào hôn nhân người khác, là vô liêm sỉ nhất!





“Anh và cô ấy không như em nghĩ, cũng không như những gì em thấy, cô ấy nói gì với em?” Thích Thịnh Thiên tâm trạng đang rất tốt khi gặp Trần Nhan, thì hoàn toàn mất tông mất tích!





“Cái này không quan trọng!” Thực ra Trần Nhan cũng không nói gì.





Câu đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó cô ta hỏi vài câu sao cô lại ở bên Thích Thịnh Thiên.





Cô nói bọn họ không ở bên nhau, Trần Nhan lắc đầu.





Đã có vợ chưa cưới thì càng không thể bên nhau.





Thích Thịnh Thiên đột nhiên cầm chặt đôi vai cô, mặt nghiêm túc, “Anh giải thích cho em nghe được không?”





Tối nay anh không đeo kính, khoảng cách 2 người rất gần nên cô mới nhìn rõ đang đeo kính sát tròng, đôi len màu nâu nhìn như 1 miếng hổ phách tinh tế.





Cả người cô đông cứng, “Anh thật không cần giải thích với tôi, Thích Tổng chúng ta chỉ là đồng nghiệp, trừ việc tôi trao anh lần đầu của tôi, không có bất cứ quan hệ gì, anh yên tâm, tôi không có thai, không dùng quỷ kế ép anh, càng không phá hoại hôn lễ của anh, anh yên tâm được rồi!”





“Em đương nhiên không phá hoại hôn lễ của anh, cô dâu của anh nhất định là em!” Anh ta sẽ không kết hôn với người tên Trần Nhan gì đó.





“Haha!” Lâm Tri Hiểu cười lạnh lùng, “anh đi đi! Nhanh lên, giờ đuổi theo, với tài nghệ lái xe của anh chắc đuổi kịp cô Trần.”





“Lâm, Tri, Hiểu!”





“Tài nghệ của anh đuổi kịp cô ta? Anh ta cười lời nói đầy ngụ ý bẻ cong ý của cô.





“Tài nghệ lái xe của anh đuổi được em, có muốn thử không? Anh cho em 10 phút, từ nhà em đến công viên Lam San.”





Lam Sam?





Biệt thự anh ở gần đó, kế sách của anh thật là...





“Được!” Cô cười đáp, “Thích Tổng chưa ngồi qua xe tôi, thực ra tôi lái xe cũng khá nhanh!’





“Nếu anh đuổi kịp em, em nghe anh giải thích!”





“Được! Chỉ sợ không có cô hội đó!”





Cô sẽ không bị anh đuổi kịp.





Thích Thịnh Thiên móc môi lên, còn chưa bắt đầu, mặt đã lộ nụ cười đắc thắng, Lâm Tri Hiểu thôi mà, anh không sợ!





Nếu ngay cả Lâm Tri Hiểu anh đuổi không kịp, thì uổng công lăng lộn bên cạnh Cảnh Thần Hạo bao năm nay.





Lâm Tri Hiểu lấy chìa khóa xe, lắc lư trước mặt anh “Thích Tổng, nói trước là cho tôi 10 phút, nên không được lái trước đó.”





“Anh trong mắt em đê tiện thế sao?” Cô lại không tin anh!





“Thích Tổng, nhân phẩm của anh tôi rất tin tưởng, đừng để tôi thất vọng!” Lâm Tri Hiểu ngồi vào xe, nhìn anh ta 1 cái, khởi động xe chạy thật khỏi anh.





Lâm Tri Hiểu vừa lái xe đi, Thích Thịnh Thiên đã lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Nhan qua đó.





Điện thoại bên kia nhanh chóng bắt máy, “Tiểu Thiên Thiên không phải chứ! Nhanh vậy xử lý xong! Trời ơi! Không phải anh xuất tinh sớm chứ!”





Cả mặt anh tuấn của Thích Thịnh Thiên đột nhiên tối ôm dung hòa 1 màu với màn đêm.





“Mai đi về nhà cùng tôi nói rõ mọi chuyện, hủy hôn đi.” Anh vừa đi về hướng xe vừa nói điện thoại.





“Chúng ta chẳng phải nói hủy hôn 1 lần rồi sao, kết quả không hủy được, thôi đi! Dù là xuất tinh sớm, nhưng niệm tình mặt anh cũng không tệ, tôi miễn cưỡng thu nhận anh, tránh anh đi hại cô nương nhà khác, Hiểu Hiểu dễ thương như thế! Anh khoogn xứng với nó!”





“Trần Nhan, cô muốn tìm đường chết đúng không!” Thích Thịnh Thiên tức giận, 1 chân đã bánh xe.



Mở miệng là chê anh không được, gì mà yếu, xuất tinh sớm!





Cô biết khỉ gì!





“Em sợ quá...”





Giọng cô nghe chả có vẻ sợ gì.



Thích Thịnh Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, đứng bên xe hít thở sâu, “Mai đến Thích Gia, đừng quên!”





“Không quên đực, nhưng tôi không đi với anh, anh nên ở cùng Hiểu Hiểu của anh nhiều xíu! Sau khi kết hôn! Chính là ngoại tình, nên nói anh thích kiểu hôn lễ gì? Bao giờ cưới, anh thích trai hay gái? Chúng ta đẻ mấy đứa?”





“Ồ, tôi quên, anh không được, không thể có con, thực ra nhận con nuôi tôi cũng không ngại!”





Thích Thịnh Thiên càng nghe càng điên, người bên kia càng nói càng hăng say, anh trực tiếp tắt máy.





Vào xe nhìn thời gian, chưa tới 10 phút, sao thời gian qua chậm thế!





Điện thoại lại reng, hiện lên hai chữ Trần Nhan, anh trực tiếp ném qua ghế lái phụ.





Đợt chờ là dài nhất, đặc biệt là hành hạn con tim người chờ!





Vừa đến 10 phút, xe màu đen đã nhanh chóng đi khỏi.





Thích Thịnh Thiên đã rất lâu không lái nhanh như thế, trời đã khuya, người trên đường không nhiều, anh có thể lái rất nhanh.





Nhưng khi đến công viên Lam Sơn thì không thấy bóng dáng Lâm Tri Hiểu đâu?





Chiếc xe thắng gấp vào lề đường, đôi tay đạp cái điều khiển, “Lâm Tri Hiểu, em lại dám để tôi leo cây!”





Anh lái nhanh như thế, để đuổi kịp cô, nhưng cô lại không ở đây!





Anh phải đuổi như thế nào.





Tức giận anh liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Tri Hiểu, nhưng điện thoại cô trong trạng thái tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK