Mục lục
Sủng ái của bá thiếu: bắt giữ cặp song sinh yêu dấu của manh mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

70749.



“Ba không cảm thấy lời này……đang nói chắc là tụi con phải không?” Tụi nhỏ và Nhiễm Nhiễm thời gian ở với nhau càng lâu hơn.





Thời gian lâu nhất cũng là sống với tụi nhỏ, mà không phải là em bé mới sinh ra được vài ngày.





“Ba, ba hình như nói ra sự thật, con cái gì cũng không biết, con đi trước đấy.” Dương Dương cầm sách đứng dậy, quay lưng rời khỏi.





“Oa oa oa……”





Em bé còn đang khóc, dùng sức quấy khóc, như là muốn tháo dỡ sàn nhà ra mới chịu bỏ cuộc.





Anh đi về phía Nhiễm Nhiễm, nhìn đứa bé khóc trong lòng, “Sao thế?”





“Không sao, em bé chính là như thế, vô duyên vô cớ muốn khóc, để nó khóc được rồi, nhưng lời hai người nói vừa nãy em đều nghe thấy hết, có phải tưởng rằng em cái gì cũng không biết không?” Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Cái gì có mới nới cũ? Đó là hình dung đàn ông, không phải hình dung em.”





“Đó là Dương Dương nói, không phải anh nói đâu.” Nhiễm Nhiễm của anh mới không phải có mới nới cũ, sẽ cứ mãi thích anh.





Hình như đích thực không phải anh nói.





Anh cũng không dự định nói nhiều vấn đề vừa nãy với Dương Dương, liền hỏi, “Đường bác phụ sức khỏe sao rồi?”





“Đang hồi phục, sẽ khỏe lại thôi.” Anh để Mẫn Lệ đi nói cho Đường bác phụ nghe Đường Sóc có động tĩnh rồi, sẽ tỉnh dậy, để ông ấy cũng tiếp tục kiên trì.





Nếu không có thể vẫn chưa nhìn thấy Đường Sóc tỉnh dậy, ông ấy đã đi trước một bước rồi.





“Uhm.” Cô vừa đáp lời, đứa bé trong lòng đột nhiên cười lên.





“Nó……tiểu ác ma.” Cô bất lực bế đứa bé đi đến bên giường, “Nó tiểu rồi.”





Cảnh Thần Hạo đi lấy tã quần, đi đến bên cạnh cô, muốn giúp đỡ, nhưng động tác của Nhiễm Nhiễm còn nhanh hơn từ trên tay anh trực tiếp lấy đi tã quần.





“Để em, anh vẫn chưa biết.”





“Em dạy anh, nó vẫn cón thời kì em bé rất dài, không thể mỗi lần đều em làm.” Ví dụ lúc đêm tối, cô có thể yên tâm đi ngủ.





“Chồng, em đúng là……an ủi vạn lần, anh tốt như thế!” Cô dạy anh thật.





Cảnh Thần Hạo nghiêm túc nhìn, nhưng nhìn vào cũng vô dụng, vẫn là sau này thực tiễn mới là chân lý.





Nhưng có một điều Dương Dương nói đúng, vừa về nhà mấy ngày, cho dù là buổi tối, Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng em bé khóc, đều vội vàng thức dậy, phải đi dỗ dành, tã quần cũng là cô đích thân thay.





Sau khi qua được vài ngày, buổi tối lại nghe thấy tiếng em bé khóc.





Cô lười lặng khoác tay lên người anh, “Em cảm giác em vừa mới ngủ, chồng……”





“Anh đi, em ngủ tiếp.” Anh cuối cùng có đất dụng võ rồi.





“Được thôi! Chồng, cực khổ anh rồi.” Tay khoác lên người anh lập tức buông ra, lật người lại.





Cảnh Thần Hạo đứng dậy liền đi chăm sóc em bé, dỗ gần nửa tiếng mới dỗ được em bé tiếp tục đi ngủ, lúc về đến giường, phát hiện Nhiễm Nhiễm còn ngủ rất ngon, hoàn toàn không có vẻ là bị đánh thức.





Anh cũng ôm lấy cô, từ từ ngủ thiếp đi.





Ngày thứ hai, lại tỉnh dậy trong tiếng khóc của em bé.





“Chồng, tại sao em bé cứ khóc hoài……” Cô mơ mơ màng màng thức dậy, liền xuống giường.





Họ thuê dì Nguyệt là làm gì thế?





Rõ ràng trong nhà có dì Nguyệt, nhưng chuyện gì cũng là họ đích thân tự làm.





Vì Nhiễm Nhiễm không muốn người khác chăm sóc thay, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.





Anh cũng vội vàng thức dậy giúp đỡ, nhưng chỉ có thể ngồi kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm, để cô dựa vào người mình bổ sung giấc ngủ, và em bé nhắm đôi mắt, dùng sức uống sữa.





Ngày tháng như thế, gần như còn phải duy trì rất lâu.





……





Mẫn Lệ kết thúc cuộc họp, liền nhanh bước đi về phía văn phòng, sáng sớm anh và Cố Linh cùng nhau đến công ty, bây giờ cô chắc vẫn còn ở trong công ty đợi anh.





Anh đùng đùng mở cửa văn phòng, “Vợ! Vợ…….”





Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, bên trong căn bản không một bóng người.





Thư kí đi sau lưng anh ngây người, mở to đôi mắt, phu nhân không ở đây?





Mẫn Lệ lập tức quay lưng gọi điện thoại, bước chân cũng đi về phía bên ngoài, “Vợ!”





Lúc điện thoại gọi đến lần hai, Cố Linh mới bắt máy.





“Vợ, em đang ở đâu?” Anh lúc này đã ở trong đại sảnh Mẫn thị, muốn lập tức đi tìm cô.





“Em……đang đi dạo bên ngoài, anh cứ ở công ty đợi, em mang cơm trưa qua cho, được không?” Cô cười nói.





“Đột nhiên đối xử tốt với anh như thế?” Anh đứng trước cổng công ty, bên ngoài đã ngừng một chiếc xe.





Bước chân anh lại không ngừng xuống.





“Em luôn đối xử tốt với anh mà? Cuộc họp của anh thời gian dài quá, em ra ngoài đi dạo một lát, mua quần áo thôi, bữa trưa còn mang cho anh ăn, có gì không vừa ý chứ? Ngoan ngoãn ngồi ở văn phòng đợi em, cúp đây, thử áo nè!” Cố Linh nói xong liền cúp điện thoại.





Mẫn Lệ nghe âm thanh cúp máy trong di động truyền đến, có chút cười khóc không xong, nhưng vẫn là nghe lời cô, quay lưng đi vào.





Có chút mong đợi cô mua quần áo gì, cũng mong đợi cô mang cho anh ăn gì.





Và lúc này, Cố Linh đứng trước cổng bệnh viện, trên tay đang cầm phiếu kiểm tra.





Trăm phòng vạn tránh, không ngờ vẫn là không phòng được!





Cô không ngờ có thai rồi!





Đêm đó trong nhà vệ sinh của quán bar, không ngờ trúng rồi!





Trong lòng cô bây giờ như là trăm ngàn con ngựa chạy qua đồng cỏ, rất muốn chém tên khốn nạn Mẫn Lệ kia!





Nếu đêm đó anh không bị thương, cô sẽ không quên uống thuốc.





Ở bệnh viện chờ lâu như thế, không ngờ quên mất xong chuyện phải uống thuốc!





Bây giờ hối hận cũng không kịp rồi.





Đứa bé……cô không thể giữ lại được.





Cũng không cần nó!





Cô quay lưng lại đi vào bệnh viện, nhưng sắc trời bây giờ đã trễ rồi.





Vừa nãy còn nói với Mẫn Lệ trở về, bây giờ không về chẳng phải……anh lại sẽ chất vấn cô đi đâu rồi.





Cô lại đi ra khỏi bệnh viện.





Ở trung tâm mua sắm mua hai bộ đồ, tùy tiện vào một tiệm thức ăn, gọi món xong đem về, liền đi đến Mẫn thị.





Mẫn Lệ trong lòng tràn đầy sự mong đợi đợi cô trở về, nhìn thấy trên tay cô cầm cơm hộp, không có quần áo, có chút nghi hoặc.





“Em không có mua quần áo sao?” Anh đang suy nghĩ cô đang mua quần áo gì đấy!





“Em mua rồi, ở trên xe, không có cầm lên, anh tưởng em ngốc à! Lấy lên làm gì.” Cô đặt cơm hộp lên bàn, từ bên trong lấy thức ăn ra.





Mẫn Lệ nhìn thức ăn trên bàn, rất hợp khẩu vị của anh, nhìn thấy vợ đang dần dần đối xử tốt với anh rồi.





“Ăn đi!” Cố Linh cầm đũa đưa cho anh, “Mùi vị em không rõ lắm, nói sao thì em cũng chưa ăn qua.”





“Đồ em lựa, nhất định ngon.” Anh mong đợi gắp một miếng, ăn thử một miếng, cười nhẹ nhìn cô.





“Chết tiệt!” Anh nhả lại ra, “Một nắm muối bỏ vào sao?”





“Cấm nói chuyện 10 phút.” Cố Linh sắc mặt vô cảm nhìn anh, quả nhiên tiệm thức ăn trong trung tâm mua sắm không thể ôm hi vọng quá lớn.





Mẫn Lệ cầm đũa im lặng nhìn cô, không ngờ lại cấm nói chuyện 10 phút như thế?





Anh chỉ là nói hai chữ “chết tiệt” thôi!





Cố Linh cầm đũa, thử món ăn khác, phát hiện không có mặn cho lắm, có thể là do Mẫn Lệ kém may mắn.





Món vừa nãy anh ăn có nhiều muối.





Mẫn Lệ nhìn thấy cô ăn vui như thế, yên tĩnh như thế, bản thân cũng ăn.





Mùi vị thật ra cũng khá nhạt, muối không có xào đều ra.





Đầu bếp nên nghỉ hưu rồi.





Hai người ăn cơm xong, Cố Linh dọn dẹp đồ đạc trên bàn, về đến văn phòng, liền ngáp một cái.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK