Hôm qua bởi vì nghe thấy tiếng hét quá kịch liệt của Nhiễm Nhiễm ngất đi, sau đó khi tỉnh dậy, Nhiễm Nhiễm đều đã sinh xong rồi
Em bé rất đáng yêu
Bùi Nhiễm Nhiễm dịu dàng nhìn bé con nhắm nghiền đôi mắt, đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh, trong con mắt đầy hàm ý tự hào, “chồng ơi, em phát hiện em thật sự lợi hại!”
“Vợ vẫn luôn lợi hại” anh đưa tay ra ôm lấy eo cô từ phía sau, “cũng rất xinh đẹp”
“En đang muốn nói là, nhà chúng ta ba đứa trẻ, ba dáng vẻ! Dương Dương tóc đen mắt đen, Noãn Noan tóc vàng mắt xanh, tiểu bảo bối tóc đen mắt xanh!”
Đôi mắt của tiểu bảo bôi giống với Noãn Noãn, tóc thì giống với Dương Dương, tổ hợp như thế này, đứa con trai của cô với Cảnh Thần Hạo!
Sau này nhất định là đại đại đại soái ca!
“Ừm, Nhiễm Nhiễm lợi hại” đôi mắt đen của anh tràn ngập yêu thương
Cô bỗng nhiên cười lên, “rõ ràng chúng ta cả hai đều là tóc đen mắt đen, thế mà sinh ra bảo bối lại khác nhau như thế”
“Di truyền của bà nội khá mạnh” anh bình tĩnh nói
“Đúng vậy! Lợi hại!” Cảnh phụ với Cảnh Thần Hạo đều không có được di truyền, thế mà lại di truyền lên người của Noãn Noãn và tiểu bảo bối
Nhưng mà bọn trẻ sinh ra xinh đẹp như này, cô cũng không có ý kiến gì hết, đều là bảo bối của họ
Cảnh Thần Hạo nhìn hai mẹ con họ, lúc vừa định xuống khỏi giường đi chuẩn bị đồ ăn, cánh cửa của phòng bệnh lại từ bên ngoài được mở ra
Bối Tịnh Nguyệt mang đồ ăn sáng bước vào, “hai đứa đều không cần phải dậy đâu”
“Cảm ơn mẹ” anh đưa tay đón lấy
“Đừng khách sao, đây là mẹ cần phải làm” bà phải chăm sóc bọn họ, thân là một người mẹ, một người bà
“Đặt tên chưa?” bà cúi đầu xuống nhìn tiểu bảo bối ra sức bú sữa, cười hỏi
Bùi Nhiễm Nhiễm cười đáp lại, “Cảnh Hành”
“Tên rất hay, không tồi” bà cũng cười lên, thật sự không tồi
Cảnh Thần Hạo đút cơm cho cô, cô cho tiểu bảo bối bú sữa, Dương Dương Noãn Noãn lại từ bên ngoài tiến vào
“Mami! Daddy!”
Hai đứa trẻ nhanh chóng chạy lại gần, phấn khích nhìn em bé sơ sinh đang ở trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm
“Mami, mami!” Noãn Noãn kích động không kìm nổi, đôi mắt to tròn nhìn cô, “em ngủ rồi sao?”
“Em có thể đã ngủ mất rồi” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn điệu bộ phấn khích của Dương Dương Noãn Noãn, nghĩ đến muốn bế em bé cho bọn nhỏ coi, nhưng miệng của em bé vẫn đang dùng sức bú sữa
“Nhăn nheo, nhưng mà sau này nhất định sẽ đáng yêu, chị dâu nhỏ không phải cũng như vậy sao?” Noãn Noãn dựa theo kinh nghiệm của Mật Nguyệt trước đây, đã biết rồi
“Ừm, sẽ là như vậy” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn đôi mắt to tròn màu xanh của Noãn Noãn, “em với Noãn Noãn giống nhau đều có đôi mắt to màu xanh đó!”
“Thật không? Thật vậy chứ? Thật ạ? Con cuối cùng không phải là duy nhất trong nhà chúng ta nữa rồi!” Noãn Noan khích động không tưởng, rất muốn lập tức nhìm xem đôi mắt to tròn màu xanh của em bé
Dương Dương đứng ở bên cạnh trông ngóng, so với lúc mới trở về đã lớn hơn vài tuổi, càng tăng thêm sự lạnh lùng bình tĩnh
Đôi mắt sâu thẳm nhìn tiểu bảo bối đang nhắm mắt, em trai của bọn họ
Noãn Noãn lại vui sướng như vậy!
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên có chút vui mừng rằng đứa trẻ này với Noãn Noãn đều có đôi mắt màu xanh giống nhau, thật tốt
Cô chợt cảm thấy trước ngực tràn ra đầy vệt nước, lúc cúi đầu xuống nhìn, thì Cảnh Thần Hạo ở bên cạnh đã lấy khăn giấy giúp cô lau bỏ
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên!
Bảo bối ăn no rồi, đang đùn sữa ra, cô…thật là xấu hổ chết được
Thức ăn ở trên giường được dọn đi, tiểu bảo bối là do Bối Tịnh Nguyệt giúp thay tã lót bị ướt, Dương Dương Noãn Noãn vẫn cứ muốn được nhìn thấy đôi mắt xanh của em trai, nhưng hoàn toàn không chịu mở ra, em bé tu tu ngủ rất ngon
“Anh đi thăm Đường bá phụ, bác ấy thế nào rồi?” cô tối qua đều quên không hỏi
“Bác ấy chắc sẽ không sao đâu, tạm thời sẽ không đi xa (chết)” bọn họ tối qua cũng bị dọa chết khiếp
Vốn nghĩ sẽ không qua khỏi!
Sau khi anh đến, nhìn thấy dáng vẻ hấp hối chỉ còn chút hơi thở của bác ấy, bác sĩ luôn thúc trực ở bên cạnh, bọn họ liên tục nói chuyện với bác, sau cùng hình như tinh thần lại ổn hơn chút
Anh nhận được điện thoại từ nhà, rồi liền nhanh chóng rời khỏi đó
“Vậy thì tốt rồi” cô cũng có thể yên tâm chút
Nếu như tiểu bảo bối sinh ra và Đường bá phụ mất đi cùng trong một ngày, trong lòng cô nhất định sẽ không thoải mái
“Anh đến bế con” cô bỗng nhiễn đưa tiểu bảo bối từ trong lòng đến trước mặt của anh
“Anh…” đại Boss cái gì đều không sợ, nhưng đứa trẻ sơ sinh này!
Anh cúi đầu nhìn bé con nhắm nghiền đôi mắt ngủ say, chầm chậm đón lấy trong tay của cô ấy, thằng bé rất nhỏ, rất nhẹ, bàn tay nhỏ bé như thế chỉ có thể túm lấy một đầu ngón tay của anh mà thôi
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn động tác cẩn thận nhẹ nhàng của anh, con người vốn lạnh lùng cũng có mặt dịu dàng, trong con mắt tràn ngập tình yêu của người bố
Khi mà Thích Thịnh Thiên cùng với Lâm Trí Hiều bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó
Đại Boss dịu dàng như thế, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu bảo bối!
Thì ra thật sự là tất cả người đàn ông khi thành bố rồi đều trở nên khác biệt, đơn giản là dịu dàng à!
“Nhiễm Nhiễm!” Lâm Trí hiểu bồng Mật Nguyệt đi đến, “chúc mừng chúc mừng!”
Cảnh Thần Hạo ngẩng lên lườm cô một cái, Lâm Trí Hiểu lập tức hạ thấp giọng lượng xuống
Tiểu bảo bối vẫn còn đang ngủ, vì vậy tất cả mọi người đều nhỏ tiếng một chút, không muốn đánh thức tiểu bảo bối dậy
“Nhiễm Nhiễm, cậu bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” cô nói nhỏ nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm
Đại Boss cũng quá ân ái rồi đó!
Bây giờ đều đã là lúc này rồi, lại vẫn còn ngồi cùng với Nhiễm Nhiễm trên giường, đều không thèm đứng dậy
“Tớ…”
“Anh Hạo! chị dâu!” từ bên ngoài truyền vào tiếng của Mẫn Lệ, lời của Bùi Nhiễm Nhiễm bị chặn ngang tức thì
Cảnh Thần Hạo sắc mặt càng thêm không vui, đang có sự thôi thúc muốn dùng ánh mắt tùng xẻo Mẫn Lệ
“Oa oa oa…”
Mẫn Lệ vừa mới bước vào trong thì nghe thấy tiếng khóc của em bé, anh không phải quá vô tội sao?
Anh còn chưa có đi đến, không thể nào dọa tiểu bảo bối à!
Cảnh Thần Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu bảo bối, nhưng mà tiểu bảo bối vẫn tiếp tục khóc, đôi mắt to tròn nhắm tịt lại, nhăn nheo
“Oa oa oa…”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thôi cũng đủ xót lòng, “bảo bối ngoan, đừng khóc nữa”
“Để em bế cho!” cô vội vàng dang tay về phía Cảnh Thần Hạo
Bé con vào trong lòng của Bùi Nhiễm Nhiễm, mọi người trong phòng cũng trở nên yên lặng
“Anh Hạo!” Mẫn Lệ vừa mới mở miệng gọi một tiếng, thì bị ánh mắt sắc bén của Cảnh Thần Hạo lườm
Anh lập tức nhận thức phải ngậm miệng lại rồi
“Ra ngoài” Cảnh Thầ Hạo nhìn cậu ta nói
“Em…” Mẫn Lệ hạ thấp giọng nói, chỉ vào bản thân
Cố Linh ở bên cạnh đồng tình nhìn anh ta, “cấm nói gì 10 phút, nhớ rằng lúc ở bên ngoài cũng không nên nói gì”
“Anh…” Mẫn Lệ nhìn những người khác ở trong phòng, bao nhiêu người ở đây rồi, anh vẫn nên đi thôi!
Cặp mắt to của Mật Nguyệt nhìn thấy em bé khóc nức nở, đột nhiên cũng bật khóc, nước mứt không ngừng rơi xuống
Lâm Trí Hiểu không đợi đến khi Cảnh Thần Hạo nói, lập tức bế Mật Nguyệt đi ra ngoài luôn
“Vậy thì, chị dâu hai người nghỉ ngơi nhé, chúng em không làm phiền hai người nữa!” Thích Thịnh Thiên cũng theo sau ra ngoài
Cố Linh nhìn thấy tiếng khóc của tiểu bảo bối dần dần ngừng lại, mỉm cười, rồi cũng quay người đi mất
Người ở trong phòng có nhiều chút, bảo bối có thể không thích thế
Khi cô đi ra ngoài, Thích Thịnh Thiên với Lâm Trí Hiểu đã rời đi rồi
Mẫn Lệ nhìn cô ấy, cũng không nói lời nào, chỉ trừng mắt với anh
Cố Linh lườm lại anh một cái, còn giận dỗi nữa, dọa tiểu bảo bối phải khóc lại còn
Cô ngoảnh người bỏ đi, cũng chẳng để ý anh ấy nữa
Mẫn Lệ nhìn thấy cô ấy như thế, tức thì hối hả, vội vàng đuổi theo ra ngoàiĐọc nhanh tại Vietwriter.com