"Đừng nhắc nữa mà!"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhắc đến chuyện đó thì Lưu Trọng lắc đầu liên tục, trên mặt viết rõ sự bất mãn và không vui.
"Trần Hùng kia thật sự còn vô dụng hơn cả dượng út nữa, con tìm mấy tên lưu manh đầu gấu ở đầu đường đến thử nó, ai ngờ còn chưa kịp ra tay đánh đấm gì cả, tên kia đã bỏ chạy đi mất dép rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Chó má thật, loại phế vật vô dụng như thế, đến vợ con mình cũng không chăm sóc bảo vệ được, thật sự đúng là mất mặt chết đi được mà."
Nghe Lưu Trọng nói thế, sắc mặt của Lưu Bảo Lâm và Lưu Mạnh Hùng đều dần trở nên khó coi hơn.
Lưu Bảo Lâm lại nắm chặt cây gậy ở trong tay, nói: "Ánh Nguyệt tìm một tên ăn hại vô dụng Lâm Thanh Dũng về nhà là đủ rồi, bây giờ Ngọc Ngân lại còn tìm về thêm một tên nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Đây đúng thật là muốn bức chết lão già này mà, Lưu Bảo Lâm ta đây anh dũng một thời, sao lại có thể chấp nhận loại rể như thế được cơ chứ."
"Lúc trước bởi vì Lâm Thanh Dũng, ta ở bên ngoài đã bị mấy lão đồng chí gì cười nhạo vào mặt suốt mấy chục năm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Lẽ nào bây giờ, ta còn phải chịu sự cười nhạo của mấy lão già đó cho đến chết luôn sao?"
Lưu Mạnh Hùng cũng cau chặt đầu lông mày, nói: "Người trong một nhà, luôn phải có một người đàn ông đứng ra gánh vác đảm đƯơng tất cả mọi thứ, tên đàn ông trong nhà em gái đã là một tên vô dụng rồi, sau này lỡ như có xảy ra chuyện gì vậy thì phải làm sao đây?" Đọc truyện hay trên truyen88.net
"Không được, cha à, cha phải nói rõ với em gái đi, khuyên em ấy để cho Ngọc Ngân tìm một người đàn ông khác đi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lưu Trọng vội vàng nói: “Con cảm thấy, người anh em tốt Thẩm Đại Lực của con cũng không tệ đâu nha."
"Tên đó đã chơi cùng với bọn con từ nhỏ đến lớn rồi, trong lòng vẫn luôn thích Ngọc Ngân không thôi, mấy năm nay cứ nhắc con giúp đỡ theo đuổi Ngọc Ngân, người ta căn bản không thể buông bỏ được hình bóng của Ngọc Ngân, cả đời này không phải là Ngọc Ngân thì không lấy vợ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cũng không biết rốt cuộc trong đầu con bé nghĩ cái gì, điều kiện của Đại Lực, mặt nào cũng đều không tệ, sống chết đối xử một lòng với con bé, không biết là mạnh mẽ hơn cái tên ăn mày vô dụng Trần Hùng kia gấp bao nhiêu lần."
Lưu Bảo Lâm và Lưu Mạnh Hùng nghe xong thì đều gật đầu, nói: "Nói đến Đại Lực, thằng bé đó cũng lớn lên dưới mắt của chúng ta, đúng là không tệ một chút nào."
"Tính cách phẩm chất và bối cảnh gia đình đồi phù hợp với yêu cầu của chúng ta, điều quan trọng là đứa bé đó rắn rỏi mạnh mẽ, là một người đàn ông có thể dựa vào được."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lưu Trọng nghe xong thì vui mừng không thôi, nói: “Vậy thì, ông nội, cha, có phải ý của hai người là đồng ý để Đại Lực và Ngọc Ngân đến với nhau không?"
Lưu Mạnh Hùng nói: "Chúng ta đồng ý thôi thì có ích gì đâu, loại chuyện như thế này đều phải xem ý kiến của Ngọc Ngân nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Lát nữa con goi Đại Lực qua đây, để cho thằng bé biểu hiện tốt trước mặt Ngọc Ngân một chút!"
"Hi hi." Lưu Trọng hưng phấn nói: "Sớm đã thông báo cho cậu ấy rồi, hơn nữa còn cố tình đề cậu ấy đi chọn quà cho Ngọc Ngân, bây giờ chắc là cũng sắp đến rồi."
Lúc này, bà ngoại Trương Mai Hoa đi vào trong, thấy ba người đàn ông đang đứng chụm lại một đám thầm thầm thì thì với nhau thì có chút không vui.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Mấy người đang làm cái trò gì đó, còn không mau đi ra đón bọn Ngọc Ngân đi, ở trong này thì thầm to nhỏ cái gì?"
Lưu Trọng vội nói: “Bà nội, bọn con còn đang nói chuyện về người chồng kia của Ngọc Ngân đó.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Con nói cho mà nội nghe này, cái tên Trần Hùng đó, hoàn toàn là một tên vô duna hon con đang tính khuyên Ngọc Ngân ly hôn với tên đó đi, sau đó tác hợp Ngọc Ngân và Đại Lực." Đọc truyện hay trên truyen88.net
"Xằng bậy!"
Trương Mai Hoa tức giận đánh mạnh lên người Lưu Trọng một cái: "Dù có phá một tòa miếu, cũng không được đi phá hoại một cuộc hôn nhân, các người là người thân của Ngọc Ngân, sao lại có thể có suy nghĩ đi phá hoại hôn nhân của con bé như thế được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lưu Trọng vội nói: "Nhưng bà nội ơi, bà có biết không, cái tên Trần Hùng kia á, là một tên vô dụng đó bà ạ. Hoàn toàn không xứng với Ngọc Ngân nhà mình đâu."
"Cái mông vịt ấy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Ta lại thấy thằng bé Trần Hùng này rất được, chuyện mấy tên đầu gấu hôm nay ta cũng đã nghe nói cả rồi, ta cảm thấy thằng bé xử lý rất tốt."
"Gặp phải loại chuyện như thế phải đi báo cảnh sát, dùng nắm đấm có tác dụng gì đâu chứ, không phải mấy năm trước, vì cái tính tình thối tha của mấy người mà đã chịu không biết nhiều là thiệt thòi rồi đó sao?"
Lưu Bảo Lâm có chút tức giận nói: "Người phụ nữ này, bà im mồm lại cho tôi, cháu chắt của Lưu Bảo Lâm tôi phải mình đồng da thép, đàn bà các người hiểu cái thá gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trương Mai Hoa cũng bừng bừng lửa giận, nói: “Cái ông già chết tiệt này, ông dám quát tôi ư?"
"Mình đồng da thép cái mông khi, đàn ông mình đồng da thép, đàn bà cũng mình đồng da thép được vậy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ông nhìn xem con gái lớn nhà ông còn không phải là bị ông ảnh hưởng, làm gì có con gái nhà ai mà không mềm mại yếu ớt, nó thì hay rồi, đàn bà con gái lại hung hăng khí phách, tính tình chẳng khác gì một thằng đàn ông cả."
“Đã gần năm mươi rồi còn chưa gả được ra ngoài."