"Tin." Viễn Trọng Chi rất kiên định trả lời: "Cháu nói cái gì chú cũng đều tin."
"Nếu tin, vậy chúng ta hãy cùng nhau cố gắng lên."
Giờ khắc này Trần Hùng và Viễn Trọng Chi, đã không còn khoảnh cảnh phân biệt tuổi tắc vai vế, họ tương đối giống là anh em cũng gây dựng sự nghiệp, mong sẽ có một ngày xông xáo ra một vùng trời riêng của họ.
Nâng đỡ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, cho đến trời cao biển rộng!
Hai người từ phòng làm việc đi ra, trò chuyện suốt đường cho đến vườn hòa.
Lúc này, trong tay Ngô Trung Kiên đang cầm cây côn ba khúc trên tay, đang luyện kỹ thuật đánh côn trong vườn.
"Cái tên Ngô Trung Kiên này, nghe theo mệnh lệnh của gia chủ nhà họ Ngô ở Tây Thục, đến đây cầu hôn Quân Dao sao?" Trần Hùng hỏi nói.
"Đúng rồi." Viễn Trọng Chi trả lời nói: "Nhưng chú cũng không biết Quân Dao cái con nhóc thúi đó rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cứ luôn không thèm để ý cái tên nhóc Ngô Trung Kiên này, chú ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này khá tốt."
"Hi hi, suy nghĩ của lớp trẻ, ông già chú nhất định là đoán không ra đâu." Trần Hùng cười nói: "Chú Trọng Chi, phủ trạng nguyên ở Tây Thục cũng là một gia tộc giàu sang hạng nhất sao?"
"Đúng." Viễn Trọng Chi đáp.
Trần Hùng hỏi nói: "Vậy sở dĩ năm đó chú muốn cùng với phủ trang nguyện đính hôn khi con trẻ còn nhỏ, chính là bởi vì muốn mượn sức mạnh của phủ trạng nguyên để giúp đỡ chú đạt được những chuyện đó sao?"
Viễn Trọng Chi lắc đầu nói: "Chú và vị tiền bối kia quen nhau là một sự tình cờ, không hề can dự đến bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là lần này chúng ta muốn đi vào quân đội của cả khu vực phía nam, phủ trạng nguyên ngược lại rất tình nguyện giúp chúng ta một tay."
Lúc này, Ngô Trung Kiên ở một bên vườn hoa đã luyện xong một bộ côn pháp, khi nhìn thấy Trần Hùng, ánh mắt anh ta sáng lên.
"Đại ca Trần Hùng, anh qua đây chút đi, tôi có chút chuyện muốn xin anh chỉ bảo."
Nhìn thấy Ngô Trung Kiên lại chủ động gọi mình, Trần Hùng có chút kinh ngạc.
Cái thằng nhóc này có thể có chuyện gì muốn mình chỉ bảo chứ, chẳng lẽ anh ta đã biết được lần trước ở trên cảng người ném đá vào anh ta chính là anh rồi sao?
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Trần Hùng đối với Ngô Trung Kiên ngược lại rất có hứng thú, nếu không thì lần trước anh cũng không lén lút đi theo Ngô Trung Kiên cho đến khi đến bến cảng.
"Lớp trẻ các cháu, ngược lại là có thể giao lưu trao đổi một chút."
Viễn Trọng Chi cười rời đi, còn Trần Hùng lại đi về hướng của Ngô Trung Kiên: "Chuyện gì?"
Ngô Trung Kiên chắp tay với Trần Hùng, hiển nhiên là rất lễ phép: "Đại ca Trần Hùng, tôi chính là muốn hỏi, muốn hỏi..."
Ngô Trung Kiên nói chuyện có chút úp úp mở mở, điểm này so với Ngô Trung Kiên mà trước đây anh quen không giống chút nào, trước đây theo như cách nhìn của Trần Hùng, tác phòng làm việc của tên này mạnh mẽ vang dội, tuyệt đối không ngượng nghịu như hiện giờ.
"Có gì cậu cứ nói thẳng đi, õng ẹo vặn vẹo làm gì, giống như con gái vậy." Trần Hùng không kiên nhẫn nói.
Ngô Trung Kiên im lặng giây lát, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Đại ca Trần Hùng, nghe nói trước đây Quân Dao rất thích anh, nói là không phải anh thì không chịu lấy chồng, tôi muốn hỏi xem là anh làm sao khiến cô ấy thích anh vậy?"
Trần Hùng hóa đá tại chỗ, một người đàn ông như thế lại uốn éo vặn vẹo chỉ để hỏi thăm về chuyện tình cảm?
"Ngô Trung Kiên, câu hỏi này, tôi thật sự không biết nên trả lời cậu như thế nào, chuẩn xác mà nói, lúc Quân Dao la hét muốn gả cho tôi, cũng không phải là cô ấy thích tôi nhiều đến đâu, mà chính là bởi vì tôi đã chữa khỏi bệnh cho mẹ cô ấy."
"Mà trước lúc đó, Quân Dao từng nói qua, ai có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cô ấy, cô ấy sẽ lấy người đó."