Đối mặt với đòn thứ ba của Kim Thần Vũ, La Cường ngược lại không tránh, bởi hiện tại ông ta cũng đã không tránh nổi nữa rồi.
Ông ta thuận tay nhấc bàn trà bên cạnh lên, chiếc bàn hơn trăm cân mà ông ta nhấc lên một cách cực kỳ nhẹ nhàng.
Chiếc bàn trà chặn lại trước kim giản của Kim Thần Vũ, bịch một tiếng, cả chiếc bàn trà lập tức nổ tung, mảnh thuỷ tinh bay kín không gian.
Chiếc áo tắm trên người La Cường hoàn toàn trượt xuống, vô số mảnh vụn thuỷ tinh rơi vào trên người ông ta. Có thể thấy một đòn này của Kim Thần Vũ mạnh đến mức nào.
A a...
La Cường gào thét một cách đầy phẫn nộ, ông ta giống như một con sư tử đang phẫn nộ.
"Kim Thần Vũ, ông đây liều mạng với mày."
La Cường nổi giận, cơ bắp trên người ông ta siết chặt lại, cả người căng tràn sức lực giống như muốn nứt ra.
Hai nắm đấm của ông ta như cái chuỳ sắt, lao về phía Kim Thần Vũ một cách điên cuồng.
Thân là một trong tứ đại kim cương của nhà họ Kim, thực lực của La Cường không thể nghi ngờ vô cùng mạnh.
Mặc dù ông ta không thể đánh lại Kim Thần Vũ nhưng cũng có thể chống lại không ít đòn của Kim Thần Vũ.
Căn phòng khách vốn được trang trí cực kỳ xa hoa nhanh chóng bị nện nát bươm, ngay cả vách tường cũng xuất hiện không ít vết nứt.
Sau mấy chục đòn, chiếc kim giản trong tay Kim Thần Vũ đâm vào lồng ngực La Cường.
Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, cơ thể hơn trăm cân của La Cường bị Kim Thần Vũ đập bay ra ngoài giống như một con diều.
Trong giây phút ông ta rơi xuống đất, cả căn biệt thự giống như rung lên một trận
La Cường phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt ông ta trắng bệch, ông ta lăn hai vòng trên mặt đất, rồi lăn đến cửa chính của biệt thự.
Lòng biết mình không đánh lại Kim Thần Vũ, La Cường cũng không muốn đánh tiếp, ông ta quay người hoảng hốt chạy ra ngoài cổng.
Trên mặt Kim Thần Vũ không có bất cứ cảm xúc gì, hắn nhanh chóng đuổi theo ông ta.
La Cường vừa mới chạy tới cửa sắt bên ngoài biệt thự, Kim Thần Vũ đã đuổi tới nơi.
Lại thêm một đòn nữa nặng nề đập lên lưng La Cường, cứ như vậy đập La Cường văng ra mất mét.
La Cường ngã úp mặt xuống đất, ông nằm bẹp trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Kim Thần Vũ, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.
"Kim Thần Vũ, cậu... cậu mới là..."
La Cường chỉ vào Kim Thần Vũ, hai mắt trừng lớn, lời đã tới bên miệng nhưng ông ta không thể nói ra ngoài.
Hoặc nên nói là Kim Thần Vũ căn bản không cho La Cường cơ hội tiếp tục nói chuyện. Kim giản rơi xuống, La Cường lập tức đi đời nhà ma!
Ngoài cửa, mấy tên thuộc hạ của La Cường trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra. Lúc này đây, ai nấy trong bọn họ đều cảm thấy máu trong người như đông lại, da đầu tê dại
Bọn họ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu vì sao Kim Thần Vũ lại đột nhiên giết La Cường, dù sao lúc này tất cả bọn họ đều bị doạ cho sợ choáng váng.
Kim Thần Vũ phẩy nhẹ chiếc kim giản trong tay, trên máu tươi chiếc kim giản phía giống như là giọt nước trên lá sen, nhanh trượt xuống khỏi kim giản.
Chẳng mấy chốc chiếc kim giản lại sạch sẽ giống như vừa mới rửa xong, ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống khiến nó toả ra vầng sáng màu vàng nhạt.
Hừng đông ngày thứ hai, phía bên này nhà họ Kim, không chỉ La Cường một trong tứ đại kim cương của nhà họ Kim mất mạng. Mà còn cả những cao thủ đi cùng với Kim Thần Vũ tới tỉnh Triều Văn cũng đề chết dưới chiếc kim giản của Kim Thần Vũ. Trong số đó có ba tên là Kim Vệ của nhà họ Kim.
Tóm lại, tối hôm nay nhà họ Kim đã trải qua một đêm đẫm máu, vị vua phương Nam Kim Thần Vũ đại khai sát giới, giết không ngừng tay.