Trần Hùng lên tiếng: “Đó là Nguyễn Kiền Bá, chuẩn bị thả con trai ông ta đi, có điều không coi là thả, Nguyễn Kiền Bá tương đối thông minh, ông ta biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nguyễn Đại ở bảo vệ ở Thanh Cảnh Môn chúng ta là an toàn nhất.”
Nghiêm Hưng Đằng ở bên cạnh nói: “Nói ra thì trong bốn đại gia tộc, Nguyễn Kiền Bá này là người coi trọng tình nghĩa nhất.”
Trần Hùng cười: “Vì vậy chúng ta cần lợi dụng điểm này.”
Vừa nói, Trần Hùng lại dùng ống nhòm quân sự nhìn về phía nhà họ Nguyễn: “Mấy người kia đã bị giết chết này, Truy Phong, hành động đi.”
“Vâng, Môn Chủ!”
Lúc đó, trong biệt thự nhà họ Nguyễn, ông Hạc và Sói vàng đã tiêu diệt hơn một nửa số binh sĩ đánh đánh thuê Kim Cương, đi vào phòng khách biệt thự nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Kiền Bá và Lạc Hà lùi ra phía sau.
Trước mặt bọn họ có Kim Cương và hai người khác đứng chặn, nhưng rất nhanh, hai người đều chết trong tay ông Hạc, cuối cùng, ông Hạc đấm một cái Kim Cương bay ra.
Kim Cương chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy âm lạnh cạch cạch, ông Hạc dẫm lên ngực anh ta, toàn xương ngực Kim Cương đều bị gãy.
A!
Âm thanh đau đến vang lên khiến người ta phải khó chịu.
Sau đó ông Hạc ngồi xuống, bóp cổ Kim Cương, xoay mạnh, trực tiếp tiễn Kim Cương xuống âm phủ.
“Nguyễn Kiền Bá, ông đi lên trên đi.”
Sói vàng cầm cầm con dao tính đầy máu, anh ta hung ác liếm máu trên dao, sau đó đâm thẳng vào Nguyễn Kiền Bá.
“Ông chủ cẩn thận!”
Ngay lập tức, Lạc Hà đứng cạnh Nguyễn Kiền Bá bước lên bảo vệ.
Nhát dao vừa đâm vào, cả lưỡi dao đâm vào ngực Lạc Hà, máu chảy ra theo lưỡi dao, hia mắt Lạc Hà trợn nên, gương mặt đau đớn.
“Lạc Hà!”
Nguyễn Kiền Bá hét lên, ôm chặt Lạc Hà, toàn thân không ngừng run rẩy: “Lạc Hà, Lạc Hà!”
“Ông chủ, tôi...tôi lạnh lắm, ôm chặt tôi đi!”
Trong miệng Lạc Hà không ngừng chảy máu, giống như cô ta càng ngày càng thấy đau đớn.
“Không...không được, cô không thể chết được.”
Tâm trí Nguyễn Kiền Bá trống rỗng, mười mấy năm nay, ông ta vẫn chưa thể phân định rõ ràng tình cảm của mình với Lạc Hà rốt cuộc là như thế nào.
Ông ta từng ngoại tình với Lạc Hà, nhưng sau này ông ta vì Lạc Hà mà bỏ vợ đầu của mình, có điều cho dù ông ta làm vậy, ông ta vẫn không thể thực sự cho Lạc Hà một danh phận rõ ràng.
Hoặc do Nguyễn Kiền Bá lớn hơn Lạc Hà mười mấy tuổi, hoặc vì đến trình độ như này của ông ta, đã không thể nào còn thời gian và tâm trí cho thư gọi là tình yêu rồi.
Vì vậy, đến tận bây giờ Nguyễn Kiền Bá vẫn không thể xác định rõ Lạc Hà là ai của mình.
Vậy mà ngay cả khi ông ta đã vào đường lui, Lạc Hà vẫn đồng ý đi cùng ông ta.
Hơn nữa, vì cứu ông ta mà Lạc Hà hy sinh cả tính mạng mình, không tiếc gì đỡ ông ta nhát dao
Lúc này Nguyễn Kiền Bá mới bừng tỉnh, trong lòng ông ta đã yêu sâu đậm người phụ nữ này, nếu như có khả thể, một ngày nào đó ông ta sẽ lấy cô ta, cho cô ta một danh phận.
Nhưng vì nhát dao này đã không còn có thể nữa rồi.
Lạc Hà bất lực trên tay ông ta đã dần chìm giấc, cô ta đã chết trong vòng tay người đàn ông cô ta yêu thương nhất.