Nghe thấy giọng nói này, trái tim Trần Hùng bỗng chốc lộp bộp một cái, anh lập tức nắm cánh tay của Tả Quang Đông lại.
“Thủ lĩnh, anh?”
“Đi thôi.”
Giọng nói của Trần Hùng đột nhiên trở nên nhỏ lại.
Còn người đàn ông bên cạnh vội vàng đáp một tiếng: “Haiz.”
Giọng nói và ánh mắt của người đàn ông đột nhiên thay đổi hoàn toàn, khi nhìn về phía Trần Hùng lần nữa, trong ánh mắt của ông ta xuất hiện sự cảm kích.
Tả Quang Đông sẽ không làm trái lại với ý của Trần Hùng, anh ta thu con dao găm lại, sau đó rời khỏi phòng gỗ này với Trần Hùng.
Hai người quay lại xe, con ma bạc kia đang vùng vẫy khỏi sợi dây xích sắt muốn trốn đi, sau đó bị Tả Quang Đông bổ cho một dao, cuối cùng vứt nó vào trong thùng rác ở phía gần đó.
“Thủ lĩnh, tại sao phải giữ lại nhân chứng sống, anh làm như vậy sẽ khiến chúng ta gặp phải nguy hiểm, hơn nữa rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, đây không phải phòng cách làm việc của anh.”
Đây quả thật không phải phong cách làm việc của Trần Hùng, đã từng gặp phải tình huống như vậy, Trần Hùng khẳng định sẽ không giữ lại nhân chứng sống, nhưng Trần Hùng ngày hôm nay đã thay đổi rồi.”
“Ông ta rửa tay gác kiếm có lẽ là vì con gái ông ta.” Trần Hùng nói.
Tả Quang Đông đột nhiên hiểu được ý của Trần Hùng, anh ta nhún vai, nói: “Thủ lĩnh, từ sau khi anh trở về Hoa Hạ, hình như đã thay đổi rồi nhiều rồi.”
“Đúng vậy.”
Trần Hùng dùng tay ấn trán mình, nói: “Vợ tôi lại mang thai nữa rồi, là song sinh.”
Tả Quang Đông cười nói: “Chúc mừng anh, thủ lĩnh.”
“Đi thôi.” Trần Hùng phất tay: “Mặc dù vẫn chưa điều tra ra được tin tức của Thần Hổ, nhưng chúng ta đã có nhiều tung tích hơn, Sơn Đằng Trai!”
“Ừ, thế nhưng phải tra ra Sơn Đằng Trai, chí ít cũng phải tìm ra được thợ săn cấp vàng của tổ chức bọn họ.”
Tả Quang Đông khởi động xe, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thế nhưng, bọn họ chưa rời đi được bao lâu, trong phòng gỗ đó có một người phụ nữ mặc đồ trắng, ôm một cô bé tầm bốn tuổi, đi ra từ bên trong.
Sắc mặt người đàn ông đột ngột thay đổi: “Bỏ con gái tôi xuống.”
Người phụ nữ cười lắc đầu, sau đó cô ta lấy từ trong người ra một khẩu súng, chĩa miệng súng về phía trán cô bé. Cô bé kia sợ hãi, cả người run lên, miệng cô bé bị bịt lại, phát ra những tiếng hu hu.
“Xin cô đấy, thả con gái tôi ra đi.” Người đàn ông suy sụp quỳ xuống đất.
Người phụ nữ lắc đầu: “Quy định đầu tiên của Sơn Đằng Trai là tuyệt đối không thể để thông tin của tổ chức bị lộ cho bất kỳ ai, ông đã phạm luật rồi.”
Nói xong, người phụ nữ bắn về phía ngực của đối phương, sau đó, cô ta lại đưa miệng súng, ngắm chuẩn về phía cô bé đang hoảng loạn trong lòng.