Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371


Đây chỉ đơn giản là một cuộc chiến không gay cấn chút nào.


Giờ đây, mỗi một thành viên của Hang Sói đều có hơn mấy chục khả năng chiến đấu siêu hạng.


Không cần nói đến chuyện đối phương chỉ có gần hai trăm người, mà cho dù có tới một nghìn người thì cũng chỉ e lũ sói con hưng phần này sẽ đánh bại bọn họ.


Ngay từ đầu đã có thể dùng từ khốc liệt để hình dung cuộc chiến này.


Mỗi thành viên hang sói đều rất điên cuồng.


Bọn họ hoặc là dùng nắm đấm, hoặc là dùng ngón tay sắt, lại có kẻ dùng dao găm, liên tục đánh những kẻ tới từ tỉnh thành nọ ngã trên mặt đất, gãy tay gãy chân, tiếng kêu la vang lên khắp nơi.


Đám người này như không biết mệt mỏi, càng đánh càng hăng.


Những tinh nhuệ của thế giới ngầm tỉnh thành rơi vào trong tay thành viên Hang Sói thì không thể quay về dù chỉ một người.


Còn những cao thủ của nhà họ Phó mặc dù có thể đánh vài chiêu với bọn họ, nhưng chỉ sau mấy chiêu cũng đã bị đánh ngã trên mặt đất.


Thế nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện kinh khủng nhất.


Chuyện kinh khủng nhất chính là trong nhóm người này có một con chó Ngao Tây Tạng và mấy con sói mắt xanh đang xông tới, những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc bén của chúng nó cũng không phải để cho vui.


Con chó Ngao Tây Tạng đó trong vòng chưa đến một phút đã đánh gục mấy người ngã xuống đất.


Mà những kẻ quái dị như Trần Đại Lực thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.


Đây chính là một chiếc xe tăng hình người, đi đến đâu nghiền nát tới đó. Về phần những cao thủ với sức chiến đấu khá cao trong số các thành viên của hang sói như Lưu Trọng và Thịnh Quân thì đều đánh từng chiêu một, khiến cho đối phương không còn sức mà đánh trả lại.


Thậm chí là đàn bà con gái như Hồ Điệp cũng rất hung hãn.


Cô ấy cầm một con dao trong tay, không ngừng chạy như bay trong đám người xung quanh.


Động tác uyển chuyển giống như một vũ công đang múa trong trận chiến, nhưng con dao của Hồ Điệp đi đâu thì máu lại đổ tới đấy.


Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, gần một phần ba trong số hơn hai trăm tên tới từ tỉnh thành đã bị đánh gục.


Nỗi sợ hãi bắt đầu lan nhanh trong lòng những người này, năm phút sau, đã có người bắt đầu vứt bỏ vũ khí.


“Mẹ nó chứ, cái thứ quái thai này đến từ đâu vậy?”


“Tao muốn về nhà.”


Dần dần, bắt đầu có những tên tinh nhuệ của thế giới ngầm tỉnh thành không thể chịu nổi áp lực này nữa.


Tinh thần của bọn chúng bắt đầu sụp đổ, lúc bọn họ đối đầu với hơn mười thành viên của Hang Sói có cảm giác giống như là đang đối đầu với mười mấy con quỷ.


Đứng trước mặt ma quỷ, tất nhiên là nỗi sợ hãi của con người sẽ bị khuếch đại tới vô tân.


Một phần ba bị đánh gục, lại có thêm gần một nửa số người vứt bỏ vũ khí. Chẳng mấy chốc, trong số hai trăm người chỉ còn lại khoảng một trăm người chiến đấu.


Mà trong hơn một trăm người này, lực lượng chính tất nhiên chính là những cao thủ mà nhà họ Phó đã bỏ tiền ra nuôi. Mà giờ phút này, những cao thủ đó cũng có cảm giác lực bất tòng tâm.


Ở tỉnh thành, bọn họ đã ăn trên ngồi trước quá lâu, từ trước tới nay chưa bao giờ để những kẻ thuộc thành phố bên dưới này vào trong mắt.


Nhưng không biết từ bao giờ mà trong thành phố bên dưới đã xuất hiện một đám người hung hãn như thế này.


Tại cột mốc biên giới phía bên này, Trần Hùng đã khắc sáu chữ “Cấm khu của Thượng Để” lên trên bia đá.


Năm chữ này mạnh mẽ, đanh thép như móng vuốt chim ưng, thứ khiến cho người khác không thể tin nổi nhất chính là Trần Hùng đã dùng ngón tay của mình để khắc năm chữ này lên.


Ở bên kia, cuộc chiến đã đến giai đoạn gay can.


Khi thấy cảnh này, Phó Xuân Hiện đang ngồi trong một chiếc xe con cũng rất ngỡ ngàng.


Anh ta cũng nghĩ mãi mà không ra tại sao thành phố Bình Minh lại có một đám người hung hãn đầy bất thường như thế.


Anh ta cảm thấy da đầu mình tê rần lên, thậm chí ngay cả anh ta cũng bắt đầu có suy nghĩ muốn rút lui.


Đây chính là lực lượng mà nhà họ Phó anh ta đã phải dốc toàn bộ sức lực ra mới tập hợp lại được, nhưng không ngờ bọn họ lại không thể chịu nổi dù chỉ là một đòn của đối phương.


Mà Phó Nghị vẫn luôn nhắm mắt lại nghỉ ngơi bên cạnh Phó Xuân Hiên đột nhiên mở måt ra.


Mặc dù ông ta không quan sát tận mắt tình hình trận chiến nhưng cũng đã cảm nhận được mối nguy rất lớn.


“Cậu ba, nếu như nghe thấy tôi bảo cậu đi thì cậu không được do dự mà phải lập tức lái xe rời khỏi nơi này ngay”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK