Người đàn ông kia lại tiếp tục giơ chiếc roi da trong tay lên, dọa cô gái kia gào khóc thảm thiết. Những người làm khác ở một bên chứng kiến cảnh này cũng vô cùng sợ hãi, dù họ cảm thấy cô gái ấy rất đáng thương nhưng cũng chẳng có ai dám tiến lên nói gì đó, dẫu sao hiện giờ ông Triệu? đang trong cơn giận dữ, nói không chừng còn đánh cả bọn họ.
Chát…
Lại một roi nữa đánh tới, trầy da sứt thịt!
“Cha, cha dừng tay lại, đừng đánh Lệ Lệ nữa, chuyện này không liên quan tới cô ấy.”
Lúc này, Triệu Hiền Quyên vội vội vàng vàng chạy từ ngoài cửa vào, kéo cô gái đang nằm rạp trên đất dậy.
“Con còn biết đường quay về.”
Triệu Bách Xương, ông chủ nhà họ Triệu, cũng chính là cha của Triệu Hiền Quyên, nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn Triệu Hiền Quyên. Đôi mắt ông ta tựa như sắp bốc hỏa, ông ta theo bản năng muốn vung tay lên, đánh lên người Triệu Hiền Quyên.
Triệu Hiền Quyên đứng thẳng người, bộ dạng không hề sợ hãi: “Cha cứ đánh chết con đi, dù sao mẹ con cũng chết sớm, cũng chẳng có ai thương, chẳng có ai yêu.”
“Con… Con…”
Triệu Bách Xương quăng roi da trong tay đi, mỗi lần rơi vào tình huống này, con gái của ông ta đều lôi chuyện của mẹ nó ra nói. Mà mỗi lần nhắc tới người con gái ông ta từng yêu thương sâu đậm, ông ta lại lập tức mềm lòng.
“Mau đưa Lệ Lệ tới bệnh viện.”
Thấy Triệu Bách Xương đã ném roi đi, Triệu Hiền Quyên lập tức dặn dò người làm trong nhà đưa Lệ Lệ đi.
Chẳng mấy chốc, trong biệt thự chỉ còn lại hai người Triệu Hiền Quyên và Triệu Bách Xương. Triệu Hiền Quyên bước lên trước, theo bản năng muốn kéo tay cha làm nũng.
Thế nhưng, Triệu Bách Xương lại quát lên đầy giận dữ: “Quỳ xuống!”
Triệu Hiền Quyên bị dọa sợ, cả người run lẩy bẩy: “Cha…”
“Cha bảo con quỳ xuống.” Triệu Bách Xương đập mạnh tay xuống bàn, rầm một tiếng, rõ ràng ông ta đang rất giận.
Trong lòng Triệu Hiền Quyên biết bản thân mình đã làm sai, vì thế cô ấy chỉ có thể bịch một tiếng, quỳ xuống đất.
“Con càng ngày càng to gan, lại dám để người hầu trong nhà thay thế mình, còn bản thân thì lén lút ra ngoài gặp mặt người đàn ông khác. Nếu chuyện này mà tới tai cậu chủ nhà họ Trần thì phải làm sao.’
Triệu Hiền Quyên nhíu mày: “Cha, cha phái người theo dõi con.”
“Hừ!”
Triệu Bách Xương hừ một tiếng: “Cha không hề phái người theo dõi con.’. Truyện Mỹ Thực
“Vậy chính là ông nội.”
Triệu Hiền Quyên từ từ đứng dậy: “Nhất định là ông ấy, ông càng ngày càng quá đáng, lại phái người theo dõi con.’
Triệu Hiền Quyên vô cùng tức giận, xoay người muốn đi ra khỏi biệt thự. Triệu Bách Xương quát mắng: “Con muốn đi đâu?”
“Con đi tranh luận với ông, ông dựa vào cái gì mà đối xử với con như vậy?”