Trần Hùng cảm thấy trái tim mình đã bình tĩnh trở lại, nhưng anh vẫn không tài nào ngủ nổi.
Sau đó anh lật xem ảnh trong điện thoại, bên trong đều là ảnh chụp chung của một nhà ba người bọn họ.
Trần Hùng nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cơn buồn ngủ dần kéo đến, anh chìm sâu vào giấc mộng.
Trần Hùng không biết mình đã ngủ bao lâu, dường như anh đã bị bóng đè, anh như đang nằm mơ nhưng mọi thứ xung quanh đều quá chân thật.
Hình như anh nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ồn ào, sau đó anh tự mình rời khỏi giường, đi tới bên cửa sổ.
Bên dưới vô cùng hỗn loạn, có mấy trăm người cầm vũ khí trong tay đang không ngừng tụ tập ở vùng đất dưới cửa sổ.
Anh nhìn thấy La Đồ, nhìn thấy Truy Phong, nhìn thấy Trần Binh, thậm chí còn nhìn thấy Diệp Phi.
Lúc này trong tay bọn họ đều cầm dao, đang không ngừng hét to, xông lên về phía trước.
Ở chính giữa đám người xuất hiện một người đàn ông tay cầm đao Kim Hoàn, dáng người hơi gầy, mặc quần áo vải, trong mắt tràn ngập sự đáng sợ.
“Nhậm Thiên Thanh.”
Trần Hùng vô thức hét ra tên của người đàn ông đó, cho dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, nhưng trực giác mách bảo Trần Hùng, người đó chính là Nhậm Thiên Thanh.
Chỉ thấy tay Nhậm Thiên Thanh cầm đao Kim Hoàn, giống như những cao thủ võ thuật trong tivi, một đao phất ra, thậm chí còn mang theo ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt liền khiến thành viên của Thanh Cảnh Môn thành hai mảnh hết.
Cảnh tượng này khiến Trần Hùng hoàn toàn ngây ngốc.
Bên dưới đều là máu tươi, khắp nơi đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, nơi nơi đều hỗn loạn như chiến trường.
Anh tận mắt nhìn thấy Truy Phong bị Nhậm Thiên Thanh một đao chém đứt cánh tay, lại là một đao nữa, lồng ngực Truy Phong bị đao Kim Hoàn trong tay Nhậm Thiên Thanh chém cho nứt ra, máu tươi ồ ạt chảy ra khắp mặt đất.
“Truy Phong.”
Trần Hùng theo bản năng hét lên một tiếng, nhưng anh lại nhận ra cổ họng mình giống như bị chặn lại vậy, hoàn toàn không hét ra nổi.
Tiếp đó, đầu của La Đồ bị Nhậm Thiên Thanh chém lìa, đầu của Trần Binh cũng bị tương tự như vậy.
Sau đó anh nhìn thấy một tay Nhậm Thiên Thanh xách một cái đầu, điên cuồng cười to với Trần Hùng.
Máu tươi, khắp nơi đều là máu tươi, cả mặt đất đều biến thành màu đỏ, thậm chí ngay cả những chỗ xung quanh và tường cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cuối cùng là ánh trăng trong khung trung, ánh trăng lúc này cũng biến thành màu đỏ.
Hơn nữa, thứ che phủ lên bề mặt ánh trăng đó là một tầng máu tươi dày đặc, máu tươi vẫn đang không ngừng lan tràn ra bốn phía, sau đó xung quanh cũng đều nhuộm đỏ hết.
Bằng bằng bằng!
Bên tai Trần Hùng truyền tới mấy tiếng súng, sau đó anh nhìn thấy Diệp Phi đang đứng đối diện anh, trước ngực xuất hiện mấy lỗ hổng, nhìn anh ta rất đau khổ, máu tươi chảy ra từ lồng ngực anh ta, sau đó bắt đầu liên tục chảy xuống toàn thân.
Cuối cùng, Trần Hùng nhìn thấy cả người Diệp Phi biến thành huyết nhân, khuôn mặt anh ta lạnh lùng, đau khổ nhìn Trần Hùng, sau đó duỗi tay về phía trái tim mình.
Anh ta lại cho tay vào trái tim, sau đó móc trái tim mình ra, cuối cùng, trái tim đang đập thình thịch đó biến thành một chiếc nhẫn kim cương, mà chiếc nhẫn kim cương đó cũng biến thành màu đỏ, Trần Hùng nhìn thấy vô cùng nhức mắt.
“Diệp Phi, đừng... đừng!”
Trần Hùng hét to lên, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn không hét ra được.