Phùng Tuyết cười nói: “Đạo diễn Trình nói quá lời rồi.”
“Ha ha, tôi đây ăn ngay nói thật.”
Đối với một người yêu cầu hà khắc như một đạo diễn lớn mà nói, có thể gặp gỡ một diễn viên giỏi như Phùng Tuyết tuyệt đối là một chuyện vô cùng vui mừng.
“Được rồi, chiều hôm nay đến đây thôi, đoàn phim chúng tôi đã thuê một khách sạn bên đỉnh núi bên kia, chúng ta qua đó ăn tối đã, ăn xong còn phải diễn mấy cảnh ban đêm, lúc đó sẽ rất bận rộn.”
“Được.”
Vì thế đoàn người kết thúc công việc đi đến khách sạn bên kia.
Lúc này đã là chạng vạng rồi, khách sạn mà đoàn phim Bạch Xà thuê nằm ở sườn núi. Hãy tìm đọc trang chính ở # TRÙMTRU YỆN.мE #
Mà lúc này vừa vặn có thể ngắm hoàng hôn phía xa ở khi đất trước khách sạn.
“Hoàng hôn đẹp quá.”
Trước khi vào trong, rất nhiều người ở đây đều bị cảnh mặt trời lặn ở phía xa hấp dẫn.
“Chúng ta qua đó xem thử.”
Trần Hùng bế Lâm Thanh Thảo Lên, sau đó lại nắm tay Lâm Ngọc Ngân đi đến một tảng đá lớn bên kia.
Lúc đi đến tảng đá lớn, một nhà ba người ngồi xuống ngắm mặt trời lặn, trên mặt đều lộ nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu cả đời đều có thể giống như bây giờ thì tốt biết bao.”
Trần Hùng đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Lâm Thanh Thảo, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Ngân bên cạnh, trong lòng anh phát ra sự cảm thán không giải thích được.
Anh vẫn một mực tìm kiếm con đường để trở nên mạnh hơn, mục đích là muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn.
Bởi vì khi chính anh mạnh mẽ rồi mới có năng lực bảo vệ người thân yêu bên cạnh.
“Bố, bố nhìn xem ông lão kia đang làm cái gì vậy?”
Đang lúc Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đang thưởng thức cảnh hoàng hôn ở phía xa, Lâm Thanh Thảo lại chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa rồi kêu lên.
Hai người Trần Hùng không hẹn mà cùng nhìn về phía mà Lâm Thanh Thảo nói, sau đó bọn họ liền thấy trên một đỉnh núi có một đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang làm Kim Kê Độc Lập.
Trên mặt đạo sĩ có rất nhiều nếp nhăn, cũng tiên phong đạo cốt, bên hông ông ta đeo một cái hồ lô, trên lưng đeo trường kiếm, mà sau lưng ông ta là vực sâu vạn trượng.
Ông ta đứng Kim Kê Độc Lập trên vách núi cao ngút, hoàn toàn không sợ gió đêm thổi bay xuống vực sâu vạn trượng kia, toàn thân trên dưới ông lão này đều hiện lên một sự lạnh nhạt.
Ông ta thông qua phương thức như vậy để tu luyện, hướng thẳng lên trời!
“Đó là đạo sĩ chân chính trên núi Bồng Lai này.”
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của đạo diễn Trình Hữu Đạo: “Nghe nói trên núi Bồng Lai này có một đạo sĩ chân chính tu luyện, người này vô cùng lợi hại.”
“Hơn nữa trước kia tôi và bạn có đến nơi của vị đạo sĩ này, vị đạo sĩ này có thể giúp đỡ bói một quẻ hoặc giải thích nghi hoặc, ông ấy coi rất chính xác, hơn nữa sau khi giải thích nghi hoặc xong đều khiến mọi người cảm thấy thông suốt.”
Nói đến đây, trên mặt Trình Hữu Đạo đã hiện lên một tia hưng phấn: “Xem ra vận may của chúng ta hôm nay không tồi nha, thế nhưng vừa có thể ngắm mặt trời lặn, lại vừa có thể gặp gỡ một vị đại sư tu luyện trên núi.”
“Lúc trước tôi là định mời một vị đại sư như vậy để bói cho tôi một quẻ, hỏi xem khi nào tôi mới có thể gặp gỡ diễn viên khiến tôi vừa lòng, nhưng mà bây giờ tôi đã gặp được cô Phùng Tuyết, một quẻ này cũng không cần nữa.”