Còn nếu như Dạ Tu La lại kinh sợ như lần trước thì cho dù anh có đi nhanh đến bao nhiêu, đến nơi đó Dạ Tu La cũng sẽ biến mất.
Nhưng mà trong lòng Trần Hùng có một loại dự cảm, anh cảm giác được Dạ Tu La nhất định sẽ ở đó chờ anh đi qua, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn.
Quả nhiên, lúc Trần Hùng vừa đi đến ngọn núi này, Dạ Tu La cũng không rời đi, y nguyên đứng ở nơi đó, chờ đợi Trần Hùng.
Một áng trăng tròn treo cao trên không trung, hai tên cao thủ đứng đầu trên thế giới này cứ đứng ở hai bên trái phải nơi đó như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
“Anh rốt cuộc đã đến.”
“Anh rốt cục xuất hiện.”
Trong cùng một thời gian, Trần Hùng và Dạ Tu La gần như là nói ra những lời giống nhau như đúc. Cũng dường như bọn họ đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rất lâu rồi.
“Trong khoảng thời gian này trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện một chút ảo giác, sẽ nhìn thấy anh ở trong rất nhiều trường hợp, giác quan thứ sáu luôn luôn nói cho tôi rằng, anh rất nhanh sẽ xuất hiện, xem ra trực giác của tôi là đúng.”
Dạ Tu La cười ha ha, đáp: “Vậy sao, có thể bị điện chủ điện Đức Hoàng luôn luôn nhớ tới, điều này thật sự là vô cùng vô cùng vinh hạnh đối với tôi. Thực ra tôi và anh cũng không khác nhau gì cả, khoảng thời gian này mỗi lần nằm xuống đi ngủ thì đều sẽ nằm mơ tới anh.”
“Ha ha, thật vậy sao.”
Trần Hùng cười nhạt một tiếng: “Có điều tôi cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy vinh hạnh, Dạ Tu La, một trận chiến hơn hai năm về trước kia, anh giết chết nhiều anh em của tôi trong Thiên Tội như vậy, hôm nay tôi sẽ báo thù thay cho những người anh em đã ngã xuống kia.”
Dạ Tu La thổn thức một tiếng, nói: “Trần Hùng, người bên Thiên Tội của anh mới chết được bao nhiêu người? Hắc Ám đồ đằng của tôi lúc ấy có hơn vạn người đều bị điện Đức Hoàng của anh làm thịt rồi còn đâu, nếu vậy tôi có thể tìm ai khóc than đây.”
“Vậy cũng đúng.”
Trần Hùng vươn hai cánh tay thật dài duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, hai nắm đấm tức thì bị anh bóp đến răng rắc rung động.
“Đã như vậy thì cũng không có cái gì để nói nữa, Dạ Tu La, trận chiến năm đó của tôi và anh còn chưa phân thắng bại, hôm nay, chúng ta liền đánh một trận chấm dứt tất cả đi.”
Vừa dứt lời, cả người Trần Hùng giống như là như đạn pháo, xông tới thẳng đến phía Dạ Tu La.
“Được thôi.”
Dạ Tu La không có chút nào né tránh, cứng rắn đánh ra một quyền, hai nắm đấm va chạm vào nhau, tựa như không khí đều bị bọn họ cho đánh cho bùng nổ khói bụi mịt mù.
Phía dưới trăng tròn, hai cao thủ đứng đầu rốt cục vẫn giao thủ qua lại với nhau, chỉ trong một thoáng mà toàn bộ đỉnh núi đều bị vờn quanh bên trong một lực lượng khí tức vô cùng ngang ngược hung bạo.
Dạ Tu La tuyệt đối coi Trần Hùng trước mắt là một người mạnh mẽ nhất trong tất cả cao thủ mà anh ta đã gặp qua.
Vô luận là phương diện nào, tên này đều có thể tính là người đứng đầu, không hổ là đệ nhất cao thủ của Hắc Ám đồ đằng ngày trước.
Cũng giống như vậy, Trần Hùng cũng cảm thấy Dạ Tu La trước mắt là đối thủ mạnh nhất mà anh từng giao đấu.
Bởi vậy, trong cuộc chiến đấu này, cả hai người Trần Hùng và Dạ Tu La đều sử dụng hết toàn lực, không giữ lại bất kỳ cái gì.
Điều này không chỉ là sự tôn trọng đối với bản thân mà cũng là sự tôn trọng cao nhất đối với đối thủ.
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, Trần Hùng và Dạ Tu La cũng đã giao đấu trên trăm chiêu, tốc độ ra quyền của bọn họ đã sớm không thể dùng tốc độ cao nhất của con người bình thường để tính toán, cái này đã vượt xa năng lực của con người bình thường một đoạn dài.
Sau khi xuất ra hơn trăm chiêu, Trần Hùng và Dạ Tu La đều không cảm giác được mảy may mỏi mệt, ngược lại là càng đánh càng hăng, trận chiến ngày hôm nay chắc chắn sẽ được ghi vào trong sử sách.