Mỗi một bước đi, dường như đều có biến động bất ngờ, thể hiện phong thái của một thế hệ tông sư.
“Ông ta chính là Liễu Nhất Kiếm!”
Đây là lần đầu tiên Trần Hùng nhìn thấy diện mạo của Liễu Nhất Kiếm, chỉ nhìn thoáng thôi Trần Hùng đã có thể cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ toát ra từ trên người của đối phương.
Cũng chỉ có cao thủ thực thụ mới có thể toát ra luồng khí tức này.
“Đôi mắt của ông ta được che bằng một tấm vải trắng, Kiếm Vương phương Bắc này là một kẻ mù sao?”
Đám người Gora ở bên cạnh thấy kinh ngạc vì điều này, không ngờ Liễu Nhất Kiếm, người được gọi là đệ nhị phương Bắc lại là một kẻ mù.
Trần Hùng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù trước đây anh chưa hề gặp qua Liễu Nhất Kiếm, nhưng anh đã sớm nghe nói đến nhân vật Liễu Nhất Kiếm này trước khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần.
Trong số những tin đồn đó, chưa từng nghe nói Liễu Nhất Kiếm bị mù.
Không chỉ đám người Trần Hùng cảm thấy kỳ lạ vì điều này mà một số khán giả ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì trong giang hồ phương Bắc, chưa từng có một tin đồn nào về việc Liễu Nhất Kiếm bị mù.
Trong lòng Trần Hùng bỗng nhiên có một suy đoán rất đáng sợ: “Đôi mắt của Liễu Nhất Kiếm là do chính ông ta làm mù.”
“Thủ lĩnh, anh nói gì vậy?”
Gora, Thẩm Đại Lực và những người khác ở bên cạnh đều khó tin nhìn Trần Hùng: “Anh đang nói đùa phải không, lẽ nào người này có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân vô cùng nghiêm trọng?”
Trần Hùng hít một hơi thật sâu và trả lời: “Tôi chỉ đoán thôi, tôi đã từng nghe thầy mình nói rằng, có một số kẻ nghiện võ cực đoan sẽ sử dụng loại phương pháp cực đoan này để tâm cảnh của mình đạt đến mức độ Thiên Nhân hợp nhất.”
“Đồng thời, cũng sẽ có một số người dùng loại phương pháp cực đoan này để ép giác quan thứ sáu của mình xuất hiện.”
“Vì một khi bị mù hay điếc thì sự cảm nhận của bản thân người đó sẽ mạnh lên rất nhiều lần.”
“Mắt mù nhưng tim không mù!”
Trần Hùng bất giác nhíu mày: “Nếu Liễu Nhất Kiếm thực sự vì muốn nâng cao tu vi kiếm đạo của mình mà làm mù đôi mắt, vậy thì người này cũng quá cực đoan và quá đáng sợ rồi.”
Trong vô thức, Trần Hùng đã bắt đầu lo lắng cho Hạng Ương.
Trên đường đến đây, Trần Hùng cũng đã nghe thấy không ít tin đồn ở xung quanh, anh cũng biết Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương đã từng giao chiến ở đây vào năm năm trước. Hơn nữa anh cũng biết rằng Liễu Nhất Kiếm đã thua Hạng Ương chỉ vì một nửa chiêu thức.
Bây giờ năm năm sau, Liễu Nhất Kiếm đã nâng cao tu vi kiếm đạo của mình bằng cách thức cực đoan như thế, điều này đủ để thấy được ông ta đã hạ quyết tâm lớn thế nào với trận tái chiến sau năm năm này.
“Sau năm năm, Liễu Nhất Kiếm giờ đây đã khác xưa.”
“Nhưng ông Ương có lẽ cũng không thua kém nhỉ.”
Nói chung, Trần Hùng vẫn rất có lòng tin với Hạng Ương.
Thậm chí lần trở về phương Bắc này, Trần Hùng luôn có một suy nghĩ, nếu như có cơ hội, anh thực sự muốn đánh một trận với Hạng Ương. Bởi vì anh rất muốn biết với thực lực mạnh như hiện tại của mình liệu có phải là đối thủ của Hạng Ương hay không.
Lúc này, Liễu Nhất Kiếm đã từng bước một đi lên Lạc Long Đài.
Cuối cùng, ông ta dựa vào cảm nhận và bước đến chính giữa Lạc Long Đài, chân của ông ta giẫm lên chính xác hình vẽ đầu rồng của con rồng thật.
Gió lớn thổi mạnh khiến cho bộ áo kiếm đạo trên người Liễu Nhất Kiếm bay phần phật, đồng thời cũng thổi rối tung mái tóc dài hoa râm của ông ta.
Những đám mây đen tụ tập lại trên trời cao, như thể sắp đổ mưa vậy!
Lúc này, chỉ thấy Liễu Nhất Kiếm nâng hơi từ phía trên đan điền, miệng mở ra, gầm lên một tiếng giống như rồng rống chín tầng mây, dường như đã gầm tan đi hết đám mây đen trên không trung.
Đám mây đen tản ra, tiếng gầm thét của Liễu Nhất Kiếm đã bao trùm lấy toàn bộ đỉnh núi Long Vương!
“Hạng… Ương!”