Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà lúc này ở phía trước của cô ta, là một người đàn ông mặc áo đen, cách ăn mặc này vừa nhìn đã biết chính là tình báo rồi.



"Cô xác định Trần Hùng không có ở thành phố Bình Minh?"



Sắc mặt Tô Cẩn Lương không tốt lắm, điều này làm cho người áo đen có mặt rất lo lắng, mặc dù anh ta không phải người Tô Hàng, nhưng mà đối với cái cô nữ ma đầu của Tô Hàng này, khi anh ta làm tình báo cũng từng nghe qua rồi.



Động một tí là chặt đứt tay chân, lấy mạng người ta!



"Dạ... Dạ vâng cô Lương, hiện giờ Trần Hùng không có ở thành phố Bình Minh."



"Vậy anh ta đã đi đâu?"



Cảm xúc của Tô Cẩn Lương đột nhiên trở nên kích động lên, dùng cái nổ trong tay nhấm chuẩn tên áo đen.



Tên áo đen lắp bấp, vội vàng nói: "Dạ... Dạ thưa cô Lương, anh ta đã đi tỉnh thành rồi, tìm Viễn Trọng Chi ạ."



Vụt!



Tổ Cửu Nhi đột ngột bóp cò, bíu một tiếng mũi tên liền được bắn ra.



Người đàn ông mặc áo đen run lên vì sợ hãi. Ngay giữa những tia lửa và đá lửa, một bàn tay đột nhiên nắm lấy mũi tên, và đầu mũi tên bây giờ cách trán của người đàn ông chưa đầy một tấc. ngôn tình hay



Mà cái bàn tay bắt lấy mũi tên thì đang chảy máu.



Cả cánh tay của Hòa Thượng đều nổi gân xanh lên, nhìn sắc mặt cũng có chút nhói đau, anh ta quay đầu nhìn phía tên đàn ông mặc áo đen nói: "Đi ra ngoài trước đi."



"Cảm... Cảm ơn."



Người đàn ông mặc áo đen như vớ được một đặc ân lớn, nói với tên hòa thượng một tiếng cảm ơn, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi mất.



Còn lúc này, Tô Cẩn Lương lại nhìn bàn tay đẫm máu của hòa thượng rồi ngẩn người ra.



"Thích Trùng, tại sao anh lại làm thế?"



Tô Cẩn Lương thật sự là đau lòng, cô ta vốn dĩ là một người đàn bà có trái tim sắc đá, trước nay chưa từng quan tâm sống chết của người khác.



Nhưng hiện giờ hòa thượng bị thương rồi, Tô Cẩn Lương trong lòng đau như bị kim châm vào tim.



"Tôi không sao đâu cô chủ."



Hòa thượng xử lý vết thương của mình, sau đó dùng vải thưa băng vết thương lại, Tô Cẩn Lương vội vàng chạy qua: "Để tôi giúp anh."



Tuy nhiên, hòa thượng lại ý thức được thu tay mình lại: "Cô chủ, nam nữ thụ thụ bất tương thân, mình tôi làm được rồi."



Tô Cẩn Lương có chút tức giận nói: "Thích Trùng, tay anh đã vậy rồi, còn để chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân hả, đừng cử động lung tung, để tôi giúp anh băng lại."



Hòa thượng rốt cuộc cũng không nói gì nữa, mặc cho Tô Cẩn Lương giúp anh ta băng bó.



Mỗi tên vừa rồi Tô Cẩn Lương bắn bởi vì cự ly quá gần, hòa thượng dùng sức mạnh bắt lấy mũi tên, trong tình huống tay không bắt đạn như thế, còn lại là cự ly gần nên lực ma sát rất mạnh khiến hòa thượng chịu không ít khổ.



Hiện giờ nhìn lại, vết thương giống như muốn xuyên qua lòng bàn tay, thật có thể đúng với câu nhìn thấy mà giật mình.



"Cô chủ, tại sao lại giận dữ đến vậy? Chính là bởi vì cái tên Trần Hùng đó hờ hững với cô sao?" Hòa thượng hỏi.



Tô Cẩn Lương trả lời: "Tôi muốn cái tên Trần Hùng đó cùng tôi đối phó với Viễn Trọng Chi, anh ta lại chạy trực tiếp chạy đến nhà của Viễn Trọng Chi, Thích Trùng anh nói xem, Trần Hùng có phải là cố ý chọc tức tôi hay không?"



Hòa thượng im lặng hồi lâu mới đáp: "Cô chủ, có cần tôi giúp cô trút cơn giận này không?"



Tô Cẩn Lương ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Thích Trùng, anh đang nói nhăn nói cuội gì thế, bản thân anh cũng đã nói anh không phải là đối thủ của Trần Hùng, anh có thể giúp tôi chuốc giận cái gì chứ?"



"Hơn nữa Thích Trùng, đôi tay của anh, chính là không được để dính máu tanh."



Hòa thượng nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi nói: "Cô chủ, nếu như cô thật sự không nuốt nổi cục tức này, Thích Trùng nguyện lòng vì cô xông pha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK