Sau khi Diệp Phi đi vào, không nói hai lời, lập tức hét lớn vào mặt của Nguyễn Đại.
Nguyễn Đại căn bản không có phản ứng lại, Diệp Phi trực tiếp kéo anh ta ra khỏi giường, rồi kéo anh ta đến vị trí bên cửa sổ giống như đang kéo một đứa trẻ.
Đây là tầng ba, Diệp Phi căn bản không có bất kỳ sự do dự nào, trực tiếp dẫn theo Nguyễn Đại từ tầng ba nhảy xuống.
Độ cao của ba tầng lầu, nếu người bình thường nhảy xuống cho dù không chết, thì cũng bị tàn phế.
Mà Diệp Phi lại không phải là người bình thường, anh ta là đại đội trưởng Thanh Cảnh Môn, cũng là một cường giả, nếu như bản thân anh ta từ tầng ba nhảy xuống, có thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bây giờ anh ta còn dẫn theo Nguyễn Đại nhảy xuống cùng.
Lúc tiếp đất, Diệp Phi dùng thân thể của mình đỡ giúp cho Nguyễn Đại, sau lưng truyền đến một tiếng răng rắc, giống như tiếng xương gãy.
Diệp Phi hét lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn khác thường.
Cảnh tượng này, khiến cho Nguyễn Đại, người vốn đại não đang trống rỗng, phản ứng ngay lập tức, anh ta cảm thấy không thể tin được.
Tối nay, có người đến để giết anh ta, nhưng mà Diệp Phi vì muốn bảo vệ cho anh ta, dẫn anh ta từ phòng bệnh trên tầng ba nhảy xuống, hơn nữa còn dùng cơ thể của chính mình, để giúp anh ta bình an vô sự.
“Anh không sao chứ?”
Trong lòng của Nguyễn Đại cảm thấy xúc động, anh ta nhìn Diệp Phi và hỏi.
“Không cần lo cho tôi, mau chạy đi, nhất định là người của mấy gia tộc khác phái đến.”
“Mau chạy đi!”
Diệp Phi nghiến răng, khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó dẫn theo Nguyễn Đại chạy trốn.
Mà vào lúc này, trên phòng bệnh tầng ba, hai người đàn ông mặc y phục đen đã hạ gục tất cả thành viên của Thanh Cảnh Môn ở trên mặt đất, bọn họ đều là trợ thủ đắc lực dưới tay của Nhậm Thiên Thanh, đều là cường giả, vốn nghĩ rằng tiêu diệt những thành viên của Thanh Cảnh Môn dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp nhóm người này, bọn họ vừa nãy đã làm lỡ thời gian, vậy nên khi bọn họ đi vào, Diệp Phi đã dẫn theo Nguyễn Đại chạy trốn mất.
Tuy nhiên, bọn họ không hề hoảng sợ.
Bởi vì chỉ cần Diệp Phi và Nguyễn Đại vẫn còn trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, bọn họ sẽ không lo lắng đối phương có thể chạy thoát.
Một trong những người đàn ông mặc đồ đen lấy súng từ thắt lưng của anh ta ra, những cao thủ giống như bọn họ, trong tình hình bình thường sẽ không sử dụng súng, bởi vì đối với một người có võ chân chính, dùng súng đối với bọn họ là một điều sỉ nhục.
Nhưng mà, ở trong tình hình vạn bất đắc dĩ, những người này cũng sẽ không loại trừ việc dùng súng để làm việc.
Chỉ thấy người đó giơ súng trong tay lên, nhắm vào Nguyễn Đại ở đằng kia, và bóp cò.
Một tiếng đùng vang lên.
Vốn anh ta muốn nhắm thẳng vào đầu của Nguyễn Đại mà bắn, nhưng mà vì khoảng cách quá xa vậy nên anh ta đã bắn trượt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến anh ta. ‘
Bởi vì lần bắn này cũng bắn trúng vào sau lưng của Nguyễn Đại, hơn nữa đoán chừng, thì vị trí mà phát súng đó bắn trúng, vừa đúng là vị trí trái tim của Nguyễn Đại.
Hì hì!
Nguyễn Đại khó chịu rên rỉ một tiếng, nhưng lại không ngã xuống.
Ngay sau đó, người đó lại bắn Nguyễn Đại thêm một lần nữa.
Tuy nhiên đúng lúc này, Diệp Phi đang đi theo phía sau của Nguyễn Đại đã lao về hướng Nguyễn Đại, dùng thân mình để chặn trước người của Nguyễn Đại.
Đùng đùng đùng!
Trong bầu trời đêm không ngừng có tiếng súng nổ, vài viên đạn bắn ra, toàn bộ đều bắn trúng vào lưng của Diệp Phi.
“Này... người anh em, này!”