Mục lục
Điện Đức Hoàng - Trần Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tất cả những người giang hồ ở Nhật Bản đều tham gia, bây giờ ở Nhật Bản, ít nhất cũng phải có không dưới một trăm người, thực lực từ yếu đến mạnh đang muốn ngăn chặn chúng ta.”



“Nếu như chúng ta đi đường bộ chắc chắn sẽ chết rất thảm hại.”



Mặc dù Trần Hùng sớm đã liệu hết mọi chuyện, nhưng khi thật sự biết tin này, trong lòng anh khó mà an tâm được.



“Năm trăm triệu USD, cũng gần mười bốn nghìn tỷ, hai thuộc hạ này của Thần Hổ quả nhiên là mạnh tay, số tiền này cũng đủ khiến cho cả giang hồ Nhật Bản phát điên lên vì nó.



Trần Hùng đi vào bên trong một căn phòng trên tàu, lúc này Thần Hổ đang ngủ an lành trên một chiếc giường ở đó.



Trần Hùng không xích người ông ta lại nữa, bây giờ tay chân ông ta đã bị phế, trong thời gian ngắn không thể chống chọi lại được với bất cứ khó khăn nào.



“Kế hoạch này của ông quả thực là không tồi chút nào, hi sinh thân mình để cứu đời sau, chỉ đáng tiếc rằng, kế hoạch của ông không được như ý rồi.”



Thần Hổ đang nằm trên giường thì bừng tỉnh, chỉ sau một đêm, mặt ông ta đã mọc thêm rất nhiều râu, nhìn trông yếu ớt tiều tụy đi rất nhiều.



“Trần Hùng, đừng có xem thường lòng tham của người Nhật Bản.” Trên mặt của Thần hổ lộ ra vẻ rất tự tin cười nói: “Năm trăm triệu USD tiền thưởng, đủ để toàn bộ người trong giang hồ của Nhật Bản muốn đánh đổi bằng mọi giá, số tiền này đổi ra cũng phải mười bốn nghìn tỷ.



Trần Hùng chau mày nói: “Cho nên, ông vẫn còn tưởng rằng sẽ có người đến cứu ông sao?”



“Không phải tưởng rằng, mà là chắc chắn, tôi với anh cá cược một phen, thế nào?”



“Cá cược như thế nào?” Trần Hùng cười nói.



Thần Hổ trả lời: “Cược xem hôm nay tôi có thể chạy thoát được không, nếu như tôi có thể trốn thoát được, thì sau này tôi với anh sẽ hợp tác, anh thấy thế nào?”



“Anh tôi không phân cao thấp, tôi cần nguồn tài nguyên từ chỗ điện Đức Hoàng của các anh.”



“Haha.”



Trần Hùng lại cười lớn, có lúc anh cảm thấy tư duy của mình đúng là không theo nổi Thần Hổ.



Ông ta đã thành ra như thế này rồi, vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện sau này sẽ phát tài được.



“Thần Hổ, số tiền này sớm đã khiến ông bị hoang tưởng, khiến ông bị mờ mắt, khiến ông nhìn không ra cái gì gọi là hiện thực rồi.”



Thần Hổ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cược không, nếu như hôm nay tôi có thể rời khỏi đây, thì tôi sẽ tìm đến điện Đức Hoàng các anh, tin tôi đi, chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”



“Được thôi.”



Trần Hùng không do dự mà gật đầu đồng ý nói: “Có điều ông đừng có hi vọng quá nhiều, bởi vì nói đến cá cược, Trần Hùng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ thua cả.”



“Thật vậy sao?”



Thần Hổ cao giọng nói: “Vậy thì chúng ta cứ đợi mà xem.”



Trần Hùng quay người đi, rời khỏi phòng của Thần Hổ, anh đi về phòng của mình rồi ngủ một giấc.”



Cả chặng đường sóng yên biển lặng, vô cùng thuận lợi, không hề có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy, còn tàu đã đi được sáu bảy tiếng rồi.



Trời tờ mờ sáng, một vầng thái dương ở phía đông bắt đầu nhô lên từ mặt biển, xua tan đi màn đêm đen tối, cả con tàu cũng trở nên sáng sủa hơn.



Lúc này, Trần Hùng và Tả Quang Đông đang ăn cơm ở trong phòng bếp, sau khi ăn cơm xong, Trần Hùng chuẩn bị ra ngoài boong tàu để ngắm ánh bình minh trên mặt biển.



Nhưng, bọn họ vừa ăn cơm được nửa tiếng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó cả con tàu rung chuyển dữ dội.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”



Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, có điều rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại để ứng phó.



Chuyện mà bọn họ lo lắng, cuối cùng cũng đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK