“Nếu nơi này là giang hồ thì Thanh Cảnh Môn của chúng ta cũng có quy củ riêng của Thanh Cảnh Môn.”
“Cứ thế mà làm!”
“Vâng thưa môn chủ!”
Sau khi Trần Hùng phân phó xong liền lập tức cho người lái xe đưa con gái trở về Thanh Cảnh Môn ở bên kia, đồng thời sắp xếp thỏa đáng cho 2 mẹ con.
Sau đó, Trần Hùng lái xe cùng với Truy Phong đi tới một khu sòng bạc ngầm ở thành phố Phụng Thiên.
Khi Trần Hùng và Truy Phong bước vào nơi này thì đã thấy Lâm Siêu cầm theo tờ chi phiếu trị giá 10 tỷ đồng ngồi đánh bạc ở đây cả buổi sáng rồi.
Vận khí của ông ta đúng là xui tận mạng, còn chưa hết buổi sáng mà đã thua hết hơn 3 tỷ.
Có điều dù đã biết bên trong thẻ chỉ còn hơn 6 tỷ nhưng trông ông ta cũng chẳng hề có chút vẻ lo lắng nào. Mãi đến lúc giữa trưa, khi ông ta cảm thấy có chút đói bụng thì ông ta mới rời khỏi chỗ đánh bạc đi ăn gì đó để buổi chiều còn tiếp tục chơi.
Ông ta vẫn không tin vận khí của mình lại xui đến vậy, nhất định buổi chiều có thể chiến thắng đem tiền trở lại.
Thế nhưng ông ta vừa định rời khỏi chỗ đánh bạc thì bên ngoài cửa xuất hiện một chiếc xe cờ đỏ có rèm che đang đi về phía ông ta, cửa xe mở ra, Truy Phong liền xuống xe, sau đó túm lấy Lâm Siêu rồi ném vào trong xe.
Cả quá trình chắc cũng chỉ mất tầm 2 giây, thậm chí những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe cờ đỏ có rèm che kia đã đi mất.
Khoảng hơn 10 phút sau, chiếc xe cờ đỏ có rèm che chạy đến bên bờ sông Tùng Giang không một bóng người.
Tuy rằng lúc này mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời cao, thế nhưng bên bờ sông Tùng Giang lại có từng cơn gió lạnh thổi qua, từng đợt sóng dập dềnh trên mặt sông phía trước mang đến cảm giác ớn lạnh khó hiểu.
“Mấy người là ai, muốn làm gì?”
Lâm Siêu bị Truy Phong ném ra khỏi xe, lúc này tay chân của ông ta bị xích lại.
“Này, rốt cuộc các người muốn làm gì, đây chính là bắt cóc đấy, các người đang vi phạm pháp luật đấy.”
“Mẹ nó!”
Lúc này, Trần Hùng không cần Truy Phong ra tay mà anh tự mình tiến lên đánh cho Lâm Siêu một trận. Anh xuống tay vô cùng độc ác, từng cú đánh nát cả máu thịt, cả người Lâm Siêu nhanh chóng đầm đìa máu tươi, tất cả xương cốt trên người dường như bị Trần Hùng đánh cho gãy nát.
Lâm Siêu đau đớn tới mức kêu rên liên tục, cuối cùng nằm trên mặt đất như một con chó, thở hổn hển.
“Ông không quan tâm tới vợ con của mình thì thôi, lại còn dám bán vợ, đánh con gái. Mẹ nó, ông đúng là cái đồ súc sinh mà.”
“Tiền mặt bên trong chi phiếu là do Thanh Cảnh Môn chúng tôi cấp cho, thế mà ông lại dám lấy nó đi đánh bạc, ông đúng là phát điên rồi.”
“10 tỷ coi như tặng cho ông, mạng của ông, tôi mua nó!”
Nói xong, Trần Hùng còn đá mạnh một cú vào thân thể của Lâm Siêu. Cả người của ông ta giống y như một quả bóng bị Trần Hùng đá bay tới mấy mét lăn thẳng xuống sông.
Lúc này, hai tay hai chân của Lâm Siêu đều bị xích trói lại, một cú đá bay xuống thì ông ta bị chết đuối là cái chắc.
“Môn chủ.”
Dáng vẻ và trạng thái của Trần Hùng ngày hôm nay khiến cho Truy Phong dường như cảm thấy Trần Hùng có chút xa lạ, thậm chí lúc anh ta nhìn thấy Trần Hùng còn cảm thấy có chút sợ hãi.
“Làm sao vậy?” Trần Hùng quay đầu liếc mắt nhìn Truy Phong, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén khiến cho trong lòng của Truy Phong khẽ động.