Trần Hùng nhìn bản báo cáo trong tay mình, sững sờ một hồi lâu.
Bác sĩ thấy hơi kỳ lạ khi nhìn thấy phản ứng này của Trần Hùng.
Tại sao đây là quan hệ cha con mà đối phương lại ngạc nhiên như vậy, lẽ nào cậu ấy không mong đây là quan hệ cha con sao?
“Anh Hùng… anh Hùng?”
Bác sĩ gọi Trần Hùng hai tiếng mới kéo được mạch suy nghĩ đang ngạc nhiên của Trần Hùng trở lại: “Anh Hùng, anh sao thế?”
“À, không có gì.”
Trần Hùng vội vã lắc đầu rồi hỏi lại: “Bác sĩ, bản báo cáo này chính xác 100% đúng không?”
“Điều đó là đương nhiên rồi, anh Hùng, chúng tôi không dám động tay động chân vào những chuyện như thế này đâu. Vậy nên anh hoàn toàn có thể yên tâm, bản báo cáo này sẽ không có sai sót gì đâu.”
“Nếu anh không yên tâm thì có thể đến các bệnh viện khác làm xét nghiệm một lần nữa. Nếu kết quả xét nghiệm không giống với kết quả của bệnh viện chúng tôi thì anh có thể quay lại tìm bệnh viện chúng tôi bất cứ lúc nào!”
“Cảm ơn!”
Trần Hùng cầm bản báo cáo xét nghiệm rời khỏi bệnh viện. Chuyện này không thể là giả được, hơn nữa mấy kiểu xét nghiệm DNA như thế này cũng không phải là chuyện yêu cầu cao gì nên cũng sẽ không có sai sót đâu.
Trần Hùng ngồi vào trong xe, nhìn bản báo cáo xét nghiệm trong tay, trầm mặc một hồi lâu.
Quan hệ của anh với Trần Tôn Long chắc chắn là quan hệ cha con, nhưng Trần Kỳ Lâm với anh lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Trần Tôn Long hoàn toàn không phải là cha ruột của Trần Kỳ Lâm.
Bỗng nhiên Trần Hùng cảm thấy thật nực cười, chuyện này thật sự rất nực cười.
Năm đó bà cụ Trần của nhà họ Trần cho rằng anh là sao chổi, và đã đuổi anh ra khỏi nhà họ Trần bằng bất cứ giá nào. Đồng thời cũng bảo vệ Trần Kỳ Lâm ở khắp mọi nơi, cho rằng Trần Kỳ Lâm mới là kỳ lân của nhà họ Trần của bà ta.
Nhưng sự thật thì sao?
Sự thật là Trần Kỳ Lâm căn bản không phải là con của Trần Tôn Long.
“Hahahaha, hahahahaha!”
Bỗng nhiên Trần Hùng bật cười lớn tiếng, anh đập vào vô lăng không ngừng, giống như nghe được trò hề buồn cười nhất thế giới này vậy.
“Ngô Quế Anh, bà thật sự buồn cười quá đó, thật sự rất buồn cười.”
“Không phải bà nói Trần Kỳ Lâm mới là cháu trai của bà sao, hahahaha, kết quả thì sao, Trần Kỳ Lâm hoàn toàn không phải là cháu của nhà họ Trần, hahahaha.”
Trần Hùng càng cười càng khoa trương hơn, cuối cùng là cười đến nỗi nước mắt nước mũi cũng sắp chảy ra cả rồi.
Anh thật sự không biết lúc Ngô Quế Anh biết được chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào, bà ta sẽ khóc sao? Hahahahaha.
Gặp phải tình huống như thế này, cho dù là một người có tính cách bình tĩnh thì e rằng cũng sẽ có phản ứng như Trần Hùng.
Dù sao năm đó lúc Trần Hùng ở nhà họ Trần đã phải chịu quá nhiều uất ức rồi, vậy nên hôm nay tâm lý báo thù đã nhanh chóng nảy sinh trong lòng Trần Hùng. Thế nên, anh thật sự rất muốn nhìn xem rốt cuộc biểu cảm của Ngô Quế Anh sau khi biết được sự thật sẽ như thư nào.
Tuy nhiên, tâm lý này cũng chỉ duy trì được vài phút mà thôi, Trần Hùng đã khôi phục lại sự bình tĩnh và yên bình rất nhanh chóng.